vội vàng đến bệnh viện, nhìn thấy Tăng Nghị liền nói: - Tăng Nghị, cậu có bị gì không? Tôi nghe nói cậu động thú với bọn ác ôn. Tăng Nghị lúc này đang nổi nóng, nghe được Trần Long nói như vậy thì hỏi ngay: - Hai cán bộ quốc gia, thiếu chút nữa là bị đánh chết ngoài đường. Cảnh sát các anh bảo vệ trị an như thế đấy à? Trần Long cũng âm thầm tức giận trong bụng. Ai biết được Viên Văn Kiệt lại như vậy. Tăng Nghị ra mặt cản trở, bọn chúng cũng thức thời lui lại. Nhưng sau đó quay lại đánh Tăng Nghị. Trần Long khi nhận được tin báo án của quần chúng thì cũng đã chậm. Cảnh sát cũng không phải thần tiên, có thể biết trước đối phương khi nào động thủ. - Người có bắt được không? Tăng Nghị lại hỏi. Trần Long nghe âm điệu thì biết được Tăng Nghị lúc này đang tức giận. Y nói: - Khi chúng tôi đuổi tới hiện trường, tất cả mọi người đều chạy hết. Tăng Nghị trừng mắt chất vấn: - Chạy thì không bắt được sao? Trốn được hòa thượng thì trốn được miêu sao? Trần Long biết Tăng Nghị đang tức giận, cũng không tính cãi cọ, đứng ở một bên không hé răng nhưng trong lòng lại kêu oan. Cho dù tôi biết rõ việc này là Viên Văn Kiệt sai khiến, nhưng không có mệnh lệnh ở trên tôi nào dám đi bắt người của công ty Phi Long. Đừng nói là tôi, cho dù là Cục trưởng Đô cũng không dám làm như thế. - Được rồi! Thiệu Hải Ba đứng ra hòa giải: - Cánh sát phá án cũng phải có quy trình. Đồn trưởng Trần cũng có nỗi khổ của mình. Tăng Nghị đấm một cái lên tường, không nói gì nữa. Hắn biết nói Trần Long như vậy cũng là có chút ủy khuất cho đối phương. Nhưng ấm ức trong lòng không giải tỏa được cũng khiến hắn khó chịu. Trần Long cuối cùng cũng không chịu nổi. Y khi mới làm cảnh sát, cũng có lý tưởng trừ gian diệt bạo. Nhiều năm như vậy, tuy nói rằng đã gặp nhiều chuyện dơ bẩn, nhưng kiêu ngạo hống hách như Viên Văn Kiệt thì cũng là lần đầu tiên gặp được. Đầu tiên là buộc những cư dân phải bán nhà, rồi giữa ban ngày ban mặt cưỡng chế phá dỡ. Hai nhân viên công tác còn bị đánh. Chuyện như vậy quả thực khiến người ta giận sôi. Thấy Tăng Nghị không có việc gì, Trần Long đợi một lát rồi ra về. Y còn phải trở lại hiện trưởng bố trí cảnh lực. Xảy ra việc này, cư dân cảm xúc có chút kích động, lại vây quanh tòa nhà làm việc của tỉnh. Hiện tại trời cũng đã tối rồi, nếu xử trí không ổn thoải, rất có khả năng sẽ dẫn đến sự kiện lớn hơn. - Tiếu Nghị, ăn cơm chiều chưa? Thiệu Hải Ba vỗ bả vai Tăng Nghị: - Người bị thương hiện tại cũng không còn trở ngại. Em cũng không cần ở lại đây nữa. Theo anh về nhà ăn cơm đi. Tăng Nghị trong lòng ngực nghẹn khuất, như thế nào lại có thể nuốt trôi cơm: - Sư ca, anh ăn trước đi. Em không đói, em một ngồi một lát. Thiệu Hải Ba thở dài. Hôm nay việc này khiến y phải thất vọng nhất vì lãnh đạo đơn vị người bị thương không ngờ đến hiện tại cũng không một ai chịu lộ diện. Người bị thương vì bảo vệ tài sản của đơn vị mà chịu thiệt, nhưng lãnh đạo cấp trên lại vì sợ hãi quyền thế của Viện Văn Kiệt, lựa chọn việc trốn tránh. Loại lãnh đạo như thể này biểu hiện thật sự khiến người ta phải chê cười. Tăng Nghị ngồi trong phòng giám hộ đặc biệt. Buổi chiều hôm nay hắn cũng muốn giải quyết chuyện này, nhưng tình huống lại không lạc quan. Chủ tịch tỉnh Nam Giang sắp về hưu, đã không còn tâm tư quản chuyện này nữa. Chuyện này cũng có liên quan đến Viên Công Bình, Chủ tịch tỉnh lúc này nhúng tay vào thì xem như là cản trở tiến bộ của người khác, sẽ bị người khác kiêng kỵ ngay. Lão Chủ tịch chỉ muốn cuối đời yên ổn mà hạ cánh. Còn Viên Công Bình thì dã tâm bừng bừng, khả năng ông ta tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh rất cao. Hầu như bên UBND tỉnh đều do ông ta định đoạt. Mà ở bên Tỉnh ủy, do không có Phương Nam Quốc ở nhà, tất cả mọi người có chút mất hồn mất vía. Ai cũng không muốn nhúng tay vào giải quyết chuyện này. Nửa tiếng sau, từ ngoài hành lang truyền đến thanh âm ồn ào, sau đó có một giọng nói già nua vang lên: - Quần Sinh, Quần Sinh con ở đâu rồi? Tăng Nghị bước ra xem, phát hiện phía dưới lầu có một vài người đang giúp đỡ một ông cụ mái tóc bạc trắng. Ông cụ đó rất lo lắng, bờ vai cao thấp bước đến phía trước, vừa đi vừa la lên. Tăng Nghị lúc này mới phát hiện, ông cụ nửa đùi phải không còn. - Mọi người tìm Mạnh Quân Sinh? Tăng Nghị hỏi. Ông cụ liền bước tới, ôm lấy cánh tay Tăng Nghị: - Quân Sinh ở đâu? Có việc gì hay không? - Đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm. Trước mắt đang ở trong phòng giám hộ đặc biệt. Tăng Nghị chỉ vào phòng giám hộ, đơn giản nói hai câu: - Ông là người nhà của anh ấy? Ông cụ liền vọt tới căn phòng, dùng sức đẩy cửa. Tăng Nghị vội vàng ngăn lại nói: - Ông cụ, không cần như vậy. Bên trong tất cả đều là thiết bị, người ngoài không thể vào. Ông cụ trừng mắt: - Tôi là cha của người bệnh. Tôi ngay cả con của mình cũng không thể thăm? Tăng Nghị cũng không tức giận. Hắn hiểu được tâm trạng của ông cụ giờ phút này. - Vì muốn tốt cho người bệnh mà thôi. Người bệnh xương cốt có nhiều chỗ bị gãy. Hiện tại vừa mới điều trị xong. Nếu bác chẳng may động vào, hoặc là sẽ khiến cho người bệnh kích động, làm cho xương cốt sai vị lần nữa. Như vậy không tốt cho việc khôi phục của người bệnh, rất có khả năng cả đời phải tiếc nuối. Ông cụ liên ngang lại. Đùi phải của ông không còn. Đối với việc tàn tật luôn có sự ám ảnh. Ông ta tuyệt đối không nghĩ con trai duy nhất của mình lại giống như mình, lưu lại tiếc nuối. Tăng Nghị lại nói: - Hơn nữa, người bệnh hiện tại đang hôn mê. Nếu bác có vào thì cũng không thể nói chuyện, chi bằng xem qua cửa sổ một chút. Bác cứ yên tâm, sinh mạng của anh ấy không có gì nguy hiểm. Các bác sĩ khác nghe được ngoài hành lang ồn ào nên bước ra, nghe được lời nói của Tăng Nghị thì liên tiếp lời: - Ông cụ, hôm nay nếu không có Chuyên gia Tăng thì con của ông khẳng định là khó qua khỏi kiếp nạn này. Là Chuyên gia Tăng đã đánh bọn lưu manh, cứu con của ông. Và cũng chính Chuyên gia Tăng đã mang con của ông vào bệnh viện. Nếu muốn vài phút thôi sẽ rất khó cứu. Một số bác sĩ khác bên cạnh cũng tiếp lời: - Người bị thương xương cốt bị gãy. Nếu muốn trở lại vị trí cũ thì cần phải giải phẫu. Nhưng hiện tại người bệnh mất máu quá nhiều, không tiện để tiến hành phẫu thuật. Nếu không có chuyên gia Tăng dùng tay nắn về vị trí cũ thì mạng của con trai ông nếu có cứu được thì cũng tàn tật suốt đời. Vị bác sĩ này không nói uyển chuyển như Tăng Nghị, trực tiếp nói đến chữ “tàn tật”. Tăng Nghị chỉ nói là lưu lại tiếc nuối, bởi vì hắn nhìn thấy cha của Mạnh Quần Sinh cũng bị tàn tật. Cho nên không đành lòng khiến ông cụ đau càng thêm đau. Những người đưa ông cụ đến đều là những người láng giềng. Bọn họ lúc này cũng nhận ra Tăng Nghị: - Chú Mạnh, sáng nay khi bọn ác ôn đến, chính vị bác sĩ Tăng này đã dọa bọn họ chạy mất. Sau đó cứu lấy Quần Sinh. Ông cụ vừa nghe thì có chút hổ thẹn. Ông liền nhìn Tăng Nghị, cảm kích nói: - Bác sĩ Tăng, thật cảm ơn cậu nhiều lắm. Cậu đúng là người tốt. Quần Sinh lần này đại nạn không chết là nhờ ơn cậu. Vừa rồi tôi.... Tăng Nghị tiến lên đỡ lấy ông cụ, trong lòng cảm thấy không thoải mái: - Tâm trạng của bác cháu rất hiểu. Ông cụ lau nước mắt, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng bệnh. Kết quả chỉ thấy toàn thân con của mình bị bằng kín, chi lộ ra đôi mắt. Đó là Mạnh Quần Sinh mà mỗi buổi sáng thường hay đi làm đó sao? - Đúng là súc sinh! Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng con trai mình, liền giơ cây quái trượng nói: - Tôi muốn đi bắt bọn chúng. Không đem bọn súc sinh này ra trước pháp luật, tôi chết không nhắm mắt. Người chung quanh lập tức khuyên nhủ: - Chú Mạnh, xin bớt giận. Hiện tại cũng may sinh mạng của Quần Sinh đã được bảo toàn. Cáo trạng cũng vô ích thôi. Ngày hôm qua chúng tôi cũng đã cáo trạng đến UBND tỉnh, nhưng... Ông cụ đập cây quai trương xuống đất, hung hăng nói: - Ở tỉnh không ai quản thì tôi sẽ đến thủ đô. Tôi không tin, thiên hạ này sẽ không có một thanh thiên chủ trì chính nghĩa. Người chung quanh đều thở dài. Kết quả của người khiếu oan là như thế nào bọn họ cũng đã nghe nói qua. Quan lại bao che cho nhau, anh cho dù đến chỗ nào cũng không thắng. Căn bản cũng không ai dám quản chuyện này. Ông cụ sắc mặt đỏ bừng, phi thường kích động. - Đường đường là phòng làm việc của cơ quan, bọn họ cũng dám hủy đi. Đây có còn là thiên hạ của Đảng nữa hay không? Bất cứ giá nào tôi cũng phải thí cái mạng già này, vì Quần Sinh đòi lại công đạo. Nói xong, ông ta lại ho khan hai tiếng: - Điện thoại, đưa điện thoại cho tôi. Tôi sẽ tố cáo bọn chúng. Người xung quanh có điện thoại, nhưng ai cũng không đưa, sợ ông cụ gọi điện thoại lên lên rồi dính tai họa bất ngờ. Ông cụ thấy ai cũng không động đậy, liền đến trước mặt Tăng Nghị: - Bác sĩ Tăng, mau cho tôi mượn điện thoại của cậu. Tăng Nghị nghẹn một hơi. Hắn cũng cảm thấy khó chịu chứ đừng nói chi người nhà của người bệnh. Hắn sợ ông cụ lại bị ảnh hưởng sức khỏe, nên đành đưa điện thoại của mình cho ông. Ông cụ tức giận đến run cả người, cả nửa ngày, rốt cuộc cũng ấn được một dãy số điện thoại. Tần Nhất Chu sau khi ăn xong bữa cơm chiều, đang ngồi trong phòng khách xem TV thì điện thoại vang lên. Thấy số lạ, y tính không tiếp, nhưng cuối cùng vẫn bắt máy: - Alo, tìm ai vậy? - Tiểu Tần! Tần Nhất Cho thân hình dựng thắng. Đối phương gọi mình là Tiểu Tần hắn là không có gọi sai người. Dám gọi mình như vậy chỉ có mấy người: - Tôi là Tần Nhất Chu, xin hỏi ai đầu dây? Trong điện thoại truyền đến thanh âm kích động: - Tôi là lão Mạnh, tôi muốn gặp lão thủ trưởng. Tôi muốn cáo trạng. Tần Nhất Chu vừa nghe tên lão Mạnh thì liền biết là ai, khẩn trương nói: - Chú Mạnh, chứ đừng kích động. Có chuyện gì xảy ra chú cứ từ từ nói. Có cháu và lão thủ trưởng sẽ làm chủ cho chú. Tần Nhất Chu đã theo Kiều Văn Đức hai mươi năm. Lão Mạnh trong lòng Kiều lão có phân lượng như thế nào, y rất rõ ràng. Mạnh lão là cảnh vệ viên tham gia quân ngũ dưới Kiều lão. Là một con người rất rắn rỏi. Năm đó vì cứu Kiều lão, lão Mạnh bị nổ đứt mất một chân. Lúc này không thể không xuất ngũ. Nếu không vì vậy thì hiện tại lão Mạnh khẳng định cũng là chư hầu một phương. Lão Mạnh mấy năm nay sống rất kham khổ. Nhưng ông chưa từng vì m cứu mạnh với Kiều lão mà đòi hỏi bất cứ cái gì. Chính vì như vậy, lại càng khiến cho Kiều lão cảm thấy trong lòng thua thiệt. Tần Nhất Chu trong lòng rất hiểu, Kiều lão đối với Mạnh lão cảm tình rất sâu, trong lòng vẫn nhớ đến cấp dưới cũ và ân cứu mạng của người đó. Không biết bao nhiêu lần, ông dặn dò Tần Nhất Chu có cơ hội phải giúp Mạnh lão trong cuộc sống của ông ấy. Nhưng hôm nay, con người rắn rỏi, không cầu người lại chủ động gọi điện thoại. Hơn nữa còn muốn cáo trạng. Có thể thấy được, vị lão nhân kiên cường cả đời này khẳng định đã gặp phải chuyện bất bình.