- Tôi rất xin lỗi lão thủ trưởng. Quần Sinh bị người ta đánh. Địa phương mà lão thủ trưởng đã sống cũng không bảo vệ được, để cho người ta cưỡng chế phá dỡ. Tần Nhất Chu vừa nghe, trong lòng giận dữ. Là ai có gan lớn như vậy? Không ngờ ngay cả nơi Kiều lão từng ở qua cũng dám hủy đi. Đúng là ăn tim gấu gan báo rồi. Kiều lão trước kia là người phụ trách quân Bát Lộ ở Vinh Thành. Chính vì có mối quan hệ như thế, Tần Nhất Chu mới đem Mạnh Quần Sinh an bài đến một nơi tốt hơn. Mạnh Quần Sinh là một hiểu tử. Cậu ta vốn có một cơ hội rất lớn để lựa chọn, nhưng vẫn chọn lựa ở lại Vinh Thành chăm sóc cho người cha bị tàn tật. Đồng thời cũng chiều cổ cho địa phương mà Kiều lão đã từng ở qua. Tần Nhất Chu trong lòng lửa giận bốc lên, nhưng vẫn hỏi thăm tình huống của Mạnh quần sinh trước: - Chú Mạnh, thương thế của Quần Sinh có nặng lắm không? Lão Mạnh liền hai hàng lệ rơi xuống: - Ông trời phù hộ gặp được thầy thuốc tốt nên mạng sống có thể bảo toàn. Nhưng xương cốt toàn thân đều bị gãy, bác sĩ nói sẽ rất có khả năng lưu lại tàn tật. Tần Nhất Chu trong lòng đánh bộp một tiếng. Ông trời ơi, lão Mạnh năm đó vì cứu mạng Kiều lão mà trả giá một chân phải. Hiện tại con trai của lão Mạnh vì muốn bảo vệ cho cái nơi mà Kiều lão đã từng ở qua, cái giá phải trả còn lớn hơn nữa. Nếu chuyện này Kiều lão biết được, phản ứng của ông ấy khẳng định sẽ là nổi trận lôi đình. Nhưng cho dù vậy, Mạnh lão khi gọi điện thoại tới, câu đầu tiên nói không ngờ lại là “Tôi xin lỗi lão thủ trưởng”. Tình nghĩa này thật khiến cho người ta phải cảm động. - Chú Mạnh, chú hiện tại đang ở đâu. Cháu lập tức an bài người đến đón chú. Tần Nhất Chu trong lòng tay tức giận nhưng vẫn không đánh mất bình tĩnh. - Tôi đang ở bệnh viện Nhân dân tỉnh Nam Giang. Quần Sinh đang nằm trong phòng giám hộ đặc biệt. Tần Nhất Chu lập tức nói: - Chú cứ ở đó, cháu sẽ cho người đến đón chú ngay. Chú Mạnh, khiến chú và Quần Sinh phải chịu ủy khuất. Chú cứ yên tâm, công đạo này cháu nhất định sẽ đòi lại cho chú. - Đến phút cuối cùng còn khiến lão thủ trưởng thêm trói buộc, tôi cảm thấy hổ thẹn lắm. Lão Mạnh thở dài một tiếng, hai hàng lệ lại rơi xuống. Tần Nhất Chu trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nhưng hiện tại không phải là lúc để nói những lời này. Y nói thêm mấy câu an ủi, rồi cúp điện thoại. Sau khi an bài xong chuyện của Mạnh lão, y lại ngựa không dừng vó, lập tức chạy đến chỗ Kiều lão. Chuyện này rất quan trọng. Lão Mạnh trong lòng Kiều lão phân lượng rất nặng. Chính mình nếu cứ kéo dài, sau này Kiều lão biết được nhất định sẽ trách cứ mình. - Mę nó! Kiều lão thấy đêm khuya Tần Nhất Cho đến tìm mình, chỉ biết là đã xảy ra chuyện. Tần Nhất Chu đem sự tình nói qua, Kiều lão liền ném cái tách trên bàn xuống, tức giận đến tay run lên. - Xin ngài bớt giận! Tần Nhất Chu bước lên phía trước. Y đã nói giản lược chính là sợ Kiều lão cảm xúc quá mức kích động, không nghĩ tới Kiều lão vẫn kích động như vậy. Điều này chứng minh Kiều lão đối với chuyện của Mạnh lão rất để bụng. - Tỉnh Nam Giang rốt cuộc muốn làm gì? Kiều lão đứng dậy, chống nạnh: - Một bên giả vờ giả vịt mời tôi đến Nam Giang ở, một bên lại dỡ đi chỗ ở của tôi. Bộ muốn Kiều lão tôi bị chê cười sao? Buồn cười, lập tức phát công văn, hành trình đến Nam Giang lập tức hủy bỏ. Đời này, bố cũng không bước chân đến Nam Giang. Tần Nhất Cho biết Kiều lão đây là thật sự tức giận. Từ khi cởi bỏ quân trang, đã nhiều năm như vậy chưa từng nghe ông chửi từ “mẹ nó”. Y lập tức nói: - Chuyện này tôi sẽ đi làm ngay. Kiều lão trong phòng bước đi thong thả, lúc này lửa giận đã nguội bớt: - Lão Mạnh còn nói cái gì nữa không? Tần Nhất Chu suy nghĩ một hồi rồi nói lại: - Ông ấy nói mắt thấy sắp xuống mồ mà còn khiến ngài thêm trói buộc. Kiều lão đập một cái lên trên bàn: - Ông ta nếu không gọi điện thoại cho tôi thì thật sự xuống mồ đấy. Tần Nhất Chu hiểu được ý tứ của những lời này. Kiều lão ở đây rất tức giận. Ông ta giận lão Mạnh điện thoại chậm đến. Nếu chậm nữa thì sợ lão Mạnh sẽ bị đám cưỡng chế phá dỡ đánh cho xuống mồ. Kiều lão có tiếng là trọng nghĩa tình. Người đi theo ông ấy luôn có một cái kết tốt đẹp. Duy độc chỉ có lão Mạnh là ngoại lệ. Lão Mạnh tình nghĩa quá nặng, rất được Kiều lão coi trọng. - Quần Sinh thì tôi đã phải bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của quân y đến rồi. Lão Mạnh tôi cũng đã an bài người đi đón, ngày mai sẽ đến thủ đô. Kiều lão ngồi lại ghế, sau đó trầm giọng nói: - Ngày mai bảo Quan Đông về nhà ăn cơm. Tần Nhất Chu lập tức nghiêm nghị. Kiều lão sẽ chính thức động thú với một số người. Kiều Quan Đông là con trai thứ hai của Kiều lão. Hiện tại đang là nhân viên quan trọng của Ủy ban Kỷ luật trung ương, nắm trong tay quyền giám sát cán bộ. Bảo y về nhà ăn cơm sao có thể là chuyện tốt. Xem ra có người phải xui xẻo rồi. Tuy nhiên, không ra tay trị một chút là không được. Kiều lão lần này ngoại trừ vì lão Mạnh mà làm một công đạo, thì cũng có ý cảnh báo một số cán bộ. Những người phía dưới này thật sự kỳ cục. Kiều lão vẫn còn ngồi đó, bọn họ dám phá dỡ nơi làm việc trước kia của Kiều lão. Nghe nói có những địa phương giống như nghĩa trang liệt sĩ nhưng bởi vì một số kẻ làm loạn dám cả gan tháo dỡ. Lý do chính là ngại cản trở việc phát tài của bọn họ. Thật sự là buồn cười. Bọn họ trong mắt ngoại trừ tiền thì còn có cái gì đáng để vào mắt nữa hay không? - Nếu không dùng giọng điệu cứng rắn, chỉ sợ có người sẽ coi những lão xương cốt như chúng ta chết hết rồi. Kiều lão nói xong những lời này thì hầm hừ lên lầu. Tăng Nghị nghe lão Mạnh gọi điện thoại thì chỉ biết với người bên kia có chút quan hệ. Thật sự không nghĩ tới người mà lão Mạnh gọi lại là lão thủ trưởng. Hiện tại vẫn còn khỏe mạnh, không biết là có lai lịch gì. Lão Mạnh gọi điện thoại xong thì liền ghé mắt nhìn vào phòng giám hộ, lo lắng nhìn Mạnh Quần Sinh. - Bác à, bác cứ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Tăng Nghị khuyên bảo. Lão Mạnh lắc đầu, chỉ chống quái trượng, nét mặt hiện lên vẻ lo lắng. Lúc này ngoài hành lang lại có tiếng quát: - Cái thằng đánh không chết đâu, mau tìm cho tôi. Tăng Nghị liền đứng lên. Hắn nghe ra là giọng nói của Viên Văn Kiệt. Quả nhiên, Viên Văn Kiệt đang đi cùng bốn năm thanh niên trai tráng, trong đó còn có cái gã dáng người gầy thấp. - Bác sĩ Tăng, thật sự là trùng hợp. Đến chỗ nào cũng gặp cậu. Viên Văn Kiệt cười ha hả, ánh mắt nhìn Tăng Nghị rõ ràng không có chút hảo ý: - Cái tên Mạnh Quần Sinh ở trong này sao? Tăng Nghị biết rằng Viên Văn Kiệt khẳng định là lai giá bất thiện. Hắn nhìn chằm chằm vào đối phương nói: - Viên Văn Kiệt, làm chuyện gì cũng không nên tuyệt tình. - Cứ lo cho việc khám bệnh của cậu đi. Chuyện của tôi không đến phiên cậu nói lý. Viên Văn Kiệt đối với Tăng Nghị giọng điệu có chút tức giận. Y hiện tại không còn giống như lúc trước, kiêng kỵ Tăng Nghị. Bệnh của y đã hoàn toàn khỏi, không còn nhược điểm gì trong tay Tăng Nghị. Y cũng đã sớm muốn thu thập Tăng Nghị. Trước kia còn Phương Nam Quốc, y còn phải suy nghĩ rất nhiều chiều, nhưng không dám thực sự xuống tay với Tăng Nghị. Nhưng hiện tại y không còn băn khoăn nhiều như vậy nữa. Gần đây ở tỉnh đều đang bàn tán chuyện vợ chồng Phương Nam Quốc đến thủ đô. Nghe nói Phương Nam Quốc xâm phạm đến lợi ích của một đại lão ở thủ đô. Lần này đem ông ta vào thủ đô chính là muốn khống chế. Phương Nam Quốc sợ lần này đi là khó trở về. Ở trong quan trường, thường những tin đồn cuối cùng đều biến thành sự thật. Chỉ cần Phương Nam Quốc rơi đài, gã lang trung Tăng Nghị cũng chẳng còn là cái gì. Đám người Đường Hạo Nhiên, Đỗ Nhược vây quanh Tăng Nghị tự bảo vệ mình còn không kịp, sao lại vì người khác ngẩng đầu chứ. Chính mình đến lúc đó muốn thu thập đối phương lúc nào mà chẳng được. Gã vóc dáng đen gầy bước đến phòng giám hộ, nhìn thoáng qua rồi la to: - Viên tổng, tên đó ở trong này. Nói xong, gã liền đẩy cửa, nhưng cửa không mở được. Người này liền nâng chân lên, mạnh mẽ đạp qua. Ai ui! Gáy của gã đen gầy trúng một côn đau đến mức phải ôm lấy đầu. Lão Mạnh lúc này trán gân xanh nổi lên, mắt trợn to. Ông ta giơ quại trưởng, sát khí lạnh thấu xương: - Tôi thấy các người đúng là đồ chó. Ai dám lại đây? - Lão già kia, muốn chết à? Gã đen gầy vừa thấy chỉ là một ông cụ tàn tật thì liền duỗi tay ra, chuẩn bị đoạt lấy quái trượng của ông cụ. Lão Mạnh năm đó xuất thân là cảnh vệ viên, thân thủ không tầm thường. Hiện tại tuy nói già rồi, khí lực yếu, lại mất một chân nhưng cũng không dễ dàng bị người khác đoạt đi vũ khí của mình. Ông ta quét ngang một cái, liền đập vào bên hông gã gầy thấp. Rồi lại đập một cái thật mạnh vào đầu đối phương. - Mę nó! Gã gầy thấp bị đập lên đầu, đau đến kêu to lên: - Còn đứng thất thần ra đó làm gì, mau mang lão già kia đi cho tôi. Lão Mạnh tức giận: - Ai dám lại đây, tôi sẽ liều mạng với người đó. Nếu còn trẻ như năm xưa, ông ta đã có thể đem tất cả những con chó này ra làm thịt hết. Mấy gã thanh niên trai tráng tiến lên, không chút nao núng, trực tiếp kéo lão Mạnh qua một bên. - Các người là thứ đồ khốn kiếp. Lão Mạnh vẫn cố giãy dụa: - Tôi liều mạng với các người. Gã đen gầy oán hận nhìn lão Mạnh, xoay người một bước đá vào cửa phòng giám hộ. Người bác sĩ đứng bên cạnh nhịn không được, liền quát: - Nơi này là phòng giám hộ đặc biệt, không được nhiễm khuẩn. Anh không phận sự thì không được vào. Những quần chúng đứng xung quanh cũng khiển trách: - Các người có còn nhân tính hay không. Đánh người ta thành như vậy, các người còn muốn như thế nào? Gã đen gầy lui lại vài bước, hình như chuẩn bị buông tha. Nhưng lại đột nhiên quay đầu vọt mạnh, nhấc chân mạnh mẽ quyết đoán. Chỉ nghe một tiếng, cửa phòng giám hộ đặc biệt bị phá hỏng. - Mẹ nó, dám đối nghịch với Viên tổng. Có muốn trốn lên trời cũng phải tìm được mày. Gã đen gầy hung tợn mắng một tiếng, sau đó khiêu khích nhìn vị bác sĩ nọ; - Phòng bệnh vô khuẩn? Tôi nhổ. Một ngụm đờm vàng nghệch phun vào trong phòng giám hộ. A?