Lúc Trần Long mang theo cảnh sát đuổi tới bệnh viện, ở cửa phòng giám sát đứng đầy người. Rất nhiều người bệnh cùng với người nhà bệnh nhân, sau khi nghe nói hành vi của đám người Viên Văn Kiệt, đều đã chạy tới trợ uy. Nếu không phải tên đen gầy thông minh hô lên một tiếng: “Đó là con trai của Phó chủ tịch tỉnh” thì những người này phỏng chừng cũng vọt vào đấu võ. - Giải tán, tất cả giải tán ! Cảnh sát hô hào đến nửa ngày mới có thể mở được đường vào. Trần Long bước nhanh vào. Con trai Viên Công Bình bị người ta đánh, hôm nay đại khái là ngày xui xẻo nhất kể từ khi y làm cảnh sát đến nay, thực là chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới. Trần Long mệt mỏi hối hả ngược xuôi, cuối cùng vẫn là “Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, chuyện khó cứ nối tiếp nhau mà đến. miệng mũi đều Viên Văn Kiệt lúc này quỳ rạp trên mặt đất rên hừ hừ, miệng mũi đều chảy máu ròng ròng, ánh mắt lại vô cùng hoảng sợ. Quả đấm của lão Mạnh khiến cho vị “công từ cao ngạo mạn hàng ngày trở nên thê thảm. Viên Văn Kiệt bình thường thích nhất mặc quần áo màu trắng từ trên xuống dưới, giờ thì hay rồi, toàn thân đều là dấu chân đen xì. tất mặc nhiên cho vị côn Nhìn thấy cảnh sát, Viên Văn Kiệt kích động vô cùng. Trước kia y không bao giờ nhìn cảnh sát vào mắt, kể cả khi lái xe vượt quá tốc độ, y cũng không ngại đánh vài viên cảnh sát giao thông, nhưng lúc này trong mắt y, cảnh sát là một vị cứu tinh vĩ đại, hào quang sáng lóa. Viên Văn Kiệt giãy dụa muốn đứng lên, tay chân lại một trận đau nhức co giật, lại té ngã trên đất. Lão Mạnh lại bổ một cước: - Còn muốn chạy sao, có muốn chết không? Trần Long nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Viên Văn Kiệt, trong lòng lập tức sảng khoái vô cùng, tuy nhiên trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, quát một tiếng: - Dừng tay! Mấy viên cảnh sát đứng phía sau lập tức tiến lên, gỡ Viên Văn Kiệt dưới chân lão Mạnh ra. Lão Mạnh còn muốn truy đánh, bị cảnh sát gắt gao ngăn lại. - Viên tổng, có muốn đi xem xét vết thương trước không? Trần Long nhìn thấy Viên Văn Kiệt tác tại bù xù, mặt mũi bầm dập, trong đầu càng thích. Tên khốn này e là mấy tháng nữa cũng không dám ra ngoài gặp người khác, so với việc giếty còn thấy khó chịu hơn nhiều. Viên Văn Kiệt vừa định gật đầu, ai ngờ thoáng nhìn thấy vài bác sĩ xung quanh đều một bộ dáng “mài dao soàn soạt”, nóng lòng muốn ra tay, y trong lòng lập tức giật mình, nói: - Không cần. Các bác sĩ lập tức lộ vẻ thất vọng, không có cách nào xát thêm muối vào vết thương của y. Trần Long lúc này mới bày ra bộ dáng muốn giải quyết việc chung, nói: - Tình hình là thế nào? Vừa rồi là ai đánh anh? Tên đen gầy nằm rạp trên mặt đất, nhưng vẫn còn ngạo mạn vô cùng, quát: - Mẹ mày, mắt mù à? Không thấy được là chính lão tàn phế kia đánh Viên tổng sao ? Trần Long ánh mắt lập tức lạnh lùng, đúng là “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, dám khoa chân múa tay như vậy với bố mày. Y chi tên đen gầy trên mặt đất, nói: - Ai vậy? Đưa anh đi xử lý tốt vết thương trước. Mấy vị bác sĩ mừng rỡ, lập tức hô lớn: - Y tá, đem giường lại đây. Nói xong, cũng không đợi đem giường bệnh vào, mấy người liền nhấc bổng y lên, tha ra ngoài. Chỉ chốc lát, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của tên đen gầy: - Mẹ ơi, đau quá! Có tiếng một bác sĩ nói: - Vết thương nhỏ như vậy, cũng không nghiêm trọng lắm, tôi thấy không cần thuốc tê, trực tiếp khâu lại đ! Lại có tiếng người khác nói: - Người bệnh sao lại không phối hợp? Đi lấy mấy vật cố định lại đây, cố định tay chân anh ta lại. Viên Văn Kiệt lập tức lạnh run. Hôm nay xem như y đã biết sự lợi hại của bác sĩ. Mặc áo blouse trắng, nhưng so với đồ tể còn đồ tể hơn. Người khác đánh người đánh vào mặt, bọn họ đánh người chuyện chọn “phần mềm” để xuống tay, chỗ nào đau thì đánh chỗ đỗ. Đánh xong, nếu làm không tốt có khi còn tìm không ra chỗ bị thương. - Vừa rồi là ai đánh người? Trần Long lại trầm giọng hỏi một lần nữa. Lúc này đám người Viên Văn Kiệt tất cả đều thành thật, không dám giương oai. Chọc giận viên cảnh sát này, làm không tốt chính mình sẽ bị xách đi “xử lý” vết thương. Tránh voi chẳng xấu mặt nào, thà là nhịn đi. Viên thiếu gia bị người khác đánh, cảnh sát còn dám ra vẻ không thấy sao? Chỉ cần thù của Viện thiếu gia có thể báo thì thù của chính mình cũng có thể báo. Xung quanh quần chúng lập tức nhao nhao lên án hành vi của đám người Viên Văn Kiệt, cưỡng chế phá dỡ nhà của người khác, đưa người bị đánh vào bệnh viện còn không bỏ qua, ngay cả người bị trọng thương nằm trên giường bệnh cũng không buông tha. Trần Long không bảo cảnh sát ghi lại lời khai, mà lạnh lùng nhìn Viên Văn Kiệt, nghĩ xem y phải làm thế nào bây giờ? Trước mắt tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, không thể bắt tất cả những người đánh nhau đi. - Sếp Trần, anh giải quyết cho. Tôi bị đám bạo dân đánh thành bộ dạng như thế nào, anh cũng thấy rồi đó. Viên Văn Kiệt trong mắt bắn ra phẫn hận, y nhìn toàn bộ mọi người ở hiện trường. Những người nào hôm nay đánh y, y đều đã nhớ kỹ. Y nói xong lời này liền lạnh lùng đứng đợi một bên, xem Trần Long sẽ xử lý thế nào. Nếu dám bao che những người này thì y nhất định sẽ xử lý cái chức quan đó. Trần Long mày trầm xuống, nói: - Hễ ai động thủ đánh người đều bắt hết về cho tôi, tiếp nhận điều tra. Khi cảnh sát đến thì thấy lão Mạnh đánh người, khi nghe những lời Trần Long nói lập tức tiến đến chỗ lão Mạnh. - Các anh không thể đem người đi! Quần chúng tất cả đều che ở phía trước cảnh sát, như thế nào cũng không cho mang lão Mạnh đi, hiện trường lập tức lại có chút hỗn loạn. Trần Long tiến đến phía trước, quát lớn: - Xin mọi người nhường đường, không được gây cản trở cảnh sát phá án. Nếu không chúng tôi sẽ bắt các người vì tội gây trở ngại cho người thi hành công vụ. Lập tức có người chất vấn: - Con trai của Phó chủ tịch tỉnh đánh người sao cảnh sát các người không dám bắt? Trần Long trầm giọng nói: - Mặc kệ là ai, chỉ cần động thủ đánh người, chúng tôi đều phải mang về điều tra. Nếu có ai muốn làm nhân chứng cũng xin cùng chúng tôi về đôn. Quần chúng liền thối lui vài phần. Bọn họ là sợ lão Mạnh bị đối xử bất công nên mới không cho cảnh sát mang đi, nhưng vừa nghe chính mình phải làm nhân chứng thì có chút e sợ. Đến Cục cảnh sát làm chứng con trai của Phó chủ tịch tỉnh làm bậy, không phải là phải lưu lại chứng cớ chờ bị trả đũa sao. Trần Long đối với những trường hợp này vô cùng có kinh nghệm, nói tiếp: - Xin hãy tin tưởng chúng tôi phá ánh vô cùng công bằng. Sau khi điều tra rõ sự việc, chúng tôi nhất định sẽ xử lý theo pháp luật. Nói xong, y nhìn cấp dưới, mấy viên cảnh sát biểu ý, đi tới bắt Viên Văn Kiệt và mấy tên thủ hạ. Viên Văn Kiệt cũng không phản kháng, y biết vừa ra khỏi cửa, Trần Long nhất định sẽ phải thả mình ra. Nhưng đứng trước lũ bạo dân này sợ là rất khó được thả. Thấy cảnh sát bắt hết bè lũ vủa Viên Văn Kiệt, cảm xúc của quần chúng mới dịu đi một chút. - Đưa người đi! Trần Long lại vung tay lên, cảnh sát liền chuẩn bị rút lui khỏi. Lúc này Viên Văn Kiệt đột nhiên nói: - Trần Long, anh dám bao che Tăng Nghị sao? Vì sao không bắt hắn? Trần Long dừng bước, trong lòng nhủ thầm: “Mẹ nói, thằng khốn này thật là không biết phân biệt. Hôm nay nếu bố mày không đến kịp, sợ là mày sớm đã bị người ta đánh cho tàn phế, không ngờ còn dám nhiều chuyện”. Trần Long ai cũng có thể bắt, chỉ có Tăng Nghị là không. Y là dựa vào quan hệ của Tăng Nghị mới lên được cái chức Phó cục trưởng, hôm nay nếu y bắt Tăng Nghị thì sau này còn ai dám đề bạt trọng dụng y nữa. Hơn nữa, y không hề tính toán bắt Tăng Nghị. Bắt Tăng Nghị còn phiền toái hơn nhiều so với việc bắt Viên Văn Kiệt, nếu làm không tốt thì đến Thang Vệ Quốc cũng phải “về vườn”. chi có Tăng Ngài đánh cho tản nhiệt là không biết phá Trần Long trở lại đối mặt quần chúng, không kiên nhẫn hỏi han: - Anh ta cũng đán người sao? Ai có thể làm chứng? Tất cả mọi người lắc đầu: - Không có, chúng tôi đều không nhìn thấy. Trần Long nhún vai, bất đắc dĩ nói: - Viên tổng, thật ngại quá, không ai có thể chứng minh Tăng Nghị đánh người, ta xem đây là hiểu lầm đi. Viên Văn Kiệt giận đến ứa gan, y lạnh lùng nói: - Hiểu lầm? Chẳng nhẽ toàn thân tôi bị thương đều là do tự mình làm sao? Ngay lập tức có người đi ra làm chứng, nói: - Tôi có thể làm chứng, anh ta bị thương là do chính mình ngã bị thương. Thầy thuốc Tăng không có đánh người, còn tốt bụng đến đỡ anh ta lên nữa. Vừa rồi ở đây có không ít người, nghĩ cẩn thận một chút, còn giống như sự thật là vậy. Tăng Nghị quả thật không hề động thủ đánh Viên Văn Kiệt. thổ huy khốn Tông đến thị p Viên Văn Kiệt thiếu chút nữa thổ huyết. Còn có thể trầm trồ khen là có lòng tốt sao? Bố mày khó khăn lắm mới chạy được khỏi lão tàn phế , lại bị thằng khốn Tăng Nghị “Đỡ” quay lại. Hắn là không trực tiếp đánh người, nhưng còn độc ác hơn cả người đánh. Hắn vừa động đến thì giống như là bố mày bị trúng điện, cả người không thể động đậy, nếu không cũng sẽ không bị lão tàn phế đánh tiếp. Nối hận của Viện Văn Kiệt với Tăng Nghị còn hơn cả với lão Mạnh. Nếu không có thằng khốn này thì mình hôm nay tuyệt đối không chịu sự nhục nhã như thế này. hi hàng đối không Trước đây y từng nghe thủ hạ nói Tăng Nghị có thể đánh, y còn không tin. Hôm nay coi như thức thời, Tăng Nghị đã mang mình đến chỗ hai người có thể đánh nhất. Bằng không có mượn mười lá gan nữa thì đám dân đen này cũng không dám làm loạn. Sự việc hôm nay chính là từ Tăng Nghị mà ra. Tên bị Tăng Nghị túm rơi một phen lúc này mới nói: - Tôi có thể làm chứng, vết thương của tôi chính là do anh ta đánh. - Phải không? Trần Long liếc mắt nhìn gã, quay sang cấp dưới, nói: - Các cậu cử 1 người ở lại dẫn anh ta đi khám một chút, nếu đúng là bị thương thì sẽ xử lý theo quy định. Sắc mặt gã thanh niên lập tức trắng bệch: - Tôi...tôi... Nói chưa xong thì vài viên bác sĩ đã chạy qua, nhiệt tình nói: - Đến đây, chúng tôi sẽ giúp anh kiểm tra, cũng không nên để vết thương lâu mà không xử lý. - Còn ai có thể làm chứng? Trần Long hỏi lại. Viên Văn Kiệt giận đến phát điên. Mẹ nó, cái này đâu phải là bao che, đây quả thực là uy hiếp một cách lộ liều rồi. Lão Mạnh lúc này trừng mắt, nói: - Đừng hỏi, người là do ta đánh, không liên quan đến người anh em này. Tất cả mọi chuyện một mình ta gánh vác. - Đưa đi! Trần Long vung tay lên, cảnh sát liền dẫn người xuống lầu Tăng Nghị đi lên hai bước, đi sát vào Trần Long, nói: - Lão Mạnh lại lịch không nhỏ, cậu cẩn thận ứng phó, lát nữa sẽ có người đến đón ông ấy. Trần Long vừa nghe, lại là một cái giật mình. Y một chút cũng không dám hoài nghi lời nói của Tăng Nghị. Tăng Nghị cũng không phải là người không có đầu óc. Hôm nay dám đánh Viên Văn Kiệt, khẳng định là có cơ sở dựa vào. Y lập tức gật đầu, thấp giọng nói: - Tôi biết rồi, anh phải cẩn thận, Viên Văn Kiệt khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nói xong liền bước nhanh lên trước.