WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 90: Ý tại ngôn ngoại

Chương 90: Ý tại ngôn ngoại

Cảnh sát đi rồi, bệnh viện nhanh chóng giúp Mạnh Quần Sinh đổi một phòng bệnh khác.
Vừa rồi đánh nhau, Mạnh Quần Sinh chi bị rớt bình nước biển, cũng không chạm đến vết thương, cho nên tình hình coi như ổn cả, chỉ có điều, y thấy cha mình bị cảnh sát mang đi, có phần kích động, miệng không khỏi mắng to, la hét đòi liều mạng với Viên Văn Kiệt.
Tăng Nghị khẽ nói:
- Đừng kích động, vừa rồi cha anh đã gọi điện cho lãnh đạo cũ!
Mạnh Quần Sinh vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó liền rơi lệ. Y biết cha mình cả đời kiên cường, cả đời chưa từng cầu người, cũng không muốn làm phiền đến lãnh đạo cũ, bây giờ vì chuyện của mình, không ngờ khí tiết lúc tuổi già của ông không giữ được, phải mở miệng nhà lãnh đạo giúp đỡ. Tuy nhiên, Mạnh Quần Sinh cũng không còn kích động như trước.
Tăng Nghị thấy phản ứng của Mạnh Quần Sinh, biết vị lãnh đạo kia hắn có lại lịch rất lớn. Thật ra, không cần nghĩ cũng biết, có thể vi phụ trách văn phòng của Bát lộ quân, chắc chắn là nhân vật lớn của quốc gia.
Vừa rồi, lão Mạnh tố cáo với lãnh đạo qua điện thoại, còn phải thông qua thư ký chuyển đạt, lúc đó Tăng Nghị đã nảy ra biện pháp trừng trị Viên Văn Kiệt. Hắn không chỉ muốn làm rõ chuyện Viên Văn Kiệt đánh người, còn muốn y phải mất hết mặt mũi, thậm chí, nếu có thể, còn muốn cho Viện Công Bình cũng phải chịu xui xẻo theo. Theo lệ thường, chí lãnh đạo cấp phó quốc gia, khi về hưu mới có thể thư ký chuyên trách, bởi vậy có thể thấy, vị lãnh đạo của lão Mạnh có thân phận không đơn giản. Hiện giờ vị lãnh đạo này còn sống sờ sờ, lại có người dám cưỡng chế phá dỡ nơi lãnh đạo từng chiến đấu trước kia, có phải không coi ai ra gì sao?
- Một lát nữa người của lãnh đạo sẽ tới đón cha anh, tôi sẽ nói một tiếng với bên cảnh sát, anh yên tâm, cha anh sẽ không sao đâu!
Tăng Nghị lại nói.
Lúc này Mạnh Quần Sinh mới hoàn toàn yên tâm. Y nhìn Tăng Nghị, mắt đầy vẻ cảm kích. Người thầy thuốc trẻ tuổi này hồi sáng đã đuổi độ cưỡng chế phá dỡ đi, theo lời bác sĩ, mạng của y cũng do Tăng Nghị cứu, mà vừa rồi, nếu không có Tăng Nghị, sợ là y và cha mình không đợi được đến lúc gặp vị lãnh đạo kia, sẽ dữ nhiều lành ít.
Tình hình vụ đánh nhau vừa rồi, Mạnh Quần Sinh thấy rất rõ, y không ngờ vị thầy thuốc trẻ tuổi này không những nhiệt tình, chân thành, lại còn rất có sách lược, hôm nay đột nhiên đánh Viên Văn Kiệt, mà chẳng hề tổn hại một cọng lông, so ra, bản thân mình rất liều lĩnh, chẳng những không giữ được khu nhà kia, còn bị đánh đến nội phải nằm viện, suýt nữa mất mạng.
bản thân mình và cách lược, hôm nay đang ngờ vị thầy thuốc trà
Bố trí ổn thỏa cho Mạnh Quần Sinh xong, Tăng Nghị ngồi một lát, liền chuẩn bị cáo từ. Hắn vừa đứng dậy, chuông di động vang lên, là một số điện thoại lạ. Tăng Nghị nói:
- Xin chào!
Người bên kia ngừng một chút, mới lên tiếng hỏi:
- Cậu là ai? Đây không phải là điện thoại của lão Mạnh sao, sao lại ở trong tay cậu?
Tăng Nghị nhướng mày, hắn cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên nhớ ra, giọng nói này là của thư ký Tần Nhất Chu của Kiều Văn Đức. Đúng rồi, hồi nãy lão Mạnh gọi điện thoại, cũng gọi người ở đầu dây bên kia là tiểu Tần! Tăng Nghị chợt hiểu, hóa ra lãnh đạo của lão Mạnh là người mà tỉnh Nam Giang luôn tranh thủ! Chà, vụ này lớn chuyện rồi đây, phen này Viên Văn Kiệt đã chọc phải tổ ong rồi, không ngờ y lại phá nơi ở cũ của Kiều văn Đức, như thế chẳng phải không muốn cho Kiều Văn Đức đến Nam Giang sao!
- Ông tìm lão Mạnh? Hiện giờ ông ấy không tiện nhận điện thoại, hay là tôi đưa điện thoại cho Mạnh Quần Sinh?
Tăng Nghị hỏi.
Tần Nhất Chu nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, bào Mạnh Quần Sinh nhận điện thoại.
Tăng Nghị đặt điện thoại vào cạnh tại Mạnh Quần Sinh, khẽ nói:
- Thư ký của vị lãnh đạo đó!
Nói xong, hắn ra hiệu bằng mắt.
Mạnh Quần Sinh làm sao không hiểu ý hắn, lập tức nói:
- Chú Tần, chú mau nghĩ cách cứu cha cháu với, ông bị cảnh sát bắt đi rồi!
Tần Nhất Chu hơi giật mình, thầm nhủ, hỏng rồi, chưa được bao lâu, lão Mạnh đã xảy ra chuyện, nếu để Kiều lão biết, ông sẽ trách cứ mình làm việc không tốt. Ông ta vội hỏi:
- Quần Sinh, đừng gấp, nói rõ ràng cho tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!
Mạnh Quần Sinh lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ lúc Viên Văn Kiệt dẫn người đến uy hiếp mình, rồi làm náo loạn bệnh viện ra sao, cha mình bị cảnh sát bắt đi như thế nào, chọn một số “trọng điểm, thêm mắm thêm muối một chút, nói hết với Tần Nhất Chu.
Tần Nhất Chu nghe xong, nổi giận, đưa người lẻn vào bệnh viện còn chưa nói, lại còn đuổi tới bệnh viện tiếp tục hành hung, quả thật làm người ta giận sôi, ông ta quát trong điện thoại:
- Vô pháp vô thiên! Là ai cho phép bọn chúng cả gan như vậy!
Mạnh Quần Sinh dùng một chút, trầm giọng nói khẽ:
- Nghe nói cha của Viện Văn Kiệt là Viên Công Bình!
Thảo nào! Tần Nhất Chu hiểu ngay, trong lòng thầm nói, Viện Công Bình, người giỏi lắm, đầu tiên là dung túng con mình cưỡng chế phá dỡ nơi Kiều lão từng ở, bây giờ lại sai cảnh sát bắt đi ân nhân cứu mạng của Kiều lão, thế này thì còn coi Kiều lão ra gì nữa!
- Quần Sinh, cháu an tâm dưỡng thương, chú sẽ nghĩ cách!
Tần Nhất Chu không dám trì hoãn, lão Mạnh bị bắt vì đánh con trai của Viện Công Bình, chắc chắn phía cảnh sát sẽ không khách khí đối với ông ấy. Mình phải nhanh chóng tìm cách cứu lão Mạnh ra, nếu không, lão Mạnh có tổn hại gì, mình cũng khó ăn nói với Kiều lão.
Gác ống nghe, Tần Nhất Chu ngẫm nghĩ một chút, liền bấm số điện thoại của Chủ tịch tỉnh Nam Giang Phí Dân An, hiện giờ Phương Nam Quốc không có ở nhà, công việc của tỉnh Nam Giang đều do Phí Dân An chủ trì.
Lúc này Phí Dân An đeo kính lão, đang ngồi trong nhà nghiên cứu một quyển sách đánh cờ. Hai tháng nữa, ông ta sẽ đến Mặt trận Tổ Quốc Trung ương “dưỡng lão”, bây giờ ông đã bắt đầu thích ứng với cách sinh hoạt nửa về hưu này. Nhận được điện thoại của Tần Nhất Chu, Phí Dân An hơi nhíu mày, đã trễ thế này, Tần Nhất Chu gọi điện thoại cho mình, chắc chắn là cũng không có chuyện gì tốt. Tuy nhiên ông ta vẫn rất nhiệt tình cười nói:
- Nhất Chu lão đệ, xin chào!
Tần Nhất Chu không có thời gian khách khí, chào hỏi xong, y liền đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Chủ tịch tỉnh Phí, có chuyện này, tôi muốn nói với anh một chút.
- Cậu cứ nói, là chuyện gì vậy?
Phí Dân An cười.
- Trước đây nửa giờ, ở phòng dành cho bệnh nhân nặng, đã xảy ra một vụ xô xát, trong đó, một bên là cảnh vệ bên người trước đây của Kiều lão, đã bị bắt về đồn cảnh sát để điều tra.
Phí Dân An liền buông quyển sách đánh cờ trong tay xuống, ngồi thẳng lên trên sô pha, vuốt mấy sợi tóc trên trán, thầm nghĩ, cảnh vệ bên người của Kiều Lão, hắn là tâm phúc của Kiều lão, địa vị không kém Tần Nhất Chu. Ông ta cảm giác chuyện này có phần quan trọng, bèn nói:
- Chuyện này, để tôi lập tức cho người đi giải quyết.
Tần Nhất Chu nói:
- Chủ tịch tỉnh Phí không cần nghĩ nhiều, tôi gọi điện, là để hỏi thăm sự việc đã xảy ra, sau khi điều tra rõ ràng, nên xử lý như thế nào, các anh cứ xử lý như thế ấy, không cần phải đặt nặng vấn đề.
Phí Dân An cả đời làm chính trị, sao có thể không nghe ra được ẩn ý trong lời nói của y, ngoài miệng Tần Nhất Chu nói như vậy, thật ra trong lòng đã vô cùng tức giận rồi. Nhưng Phí Dân An không biết ý của Kiều lão ra sao, nên không rõ phải xử lý theo chừng mực nào, bèn nói:
- Nhất Chu lão đệ, tôi sẽ phải người xem tình hình, đợi sau khi biết rõ ràng, tôi sẽ báo lại với cậu.
- Chuyện này Kiều lão hết sức quan tâm, ông đang chờ kết quả xử lý!
Phí Dân An hơi lo lắng, Kiều lão đã biết chuyện này, thì phải là chuyện lớn, trong quan trường, cần chú trọng nhận ra những điều ý tại ngôn ngoại, câu nói kia của Tần Nhất Chu đã rõ ràng, viên cựu cảnh vệ này rất quan trọng đối với Kiều Lão. Phí Dân an nói:
- Nhất Chu lão đệ, xin cậu yên tâm, cảnh sát Nam Gaing chúng ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu, nhưng cũng tuyệt đối không để oan uổng cho người tốt.
Tần Nhất Cho biết Phí Dân An đã hiểu ý mình, nói: - Đã trễ thế này, còn quấy rầy Chủ tịch tỉnh Phí nghỉ ngơi, thật ngại quá!
- Nhất Chu lão đệ, đừng khách khí. Để tôi cấp tốc đi xử lý chuyện này trước, ha ha!
Đỗ Nhược nhận được điện thoại của thư ký của Phí Dân An, thầm nghĩ chuyện này thú vị đây, Chủ tịch tỉnh sắp phải lùi về tuyến hai, không ngờ cũng nhúng tay vào chuyện này, tên Viên Văn Kiệt sợ là sẽ gặp xui xẻo.
Đỗ Nhược gọi điện thoại cho Trần Long:
- Thả người!
Trần Long liền hiểu được ý tứ của Đỗ Nhược, nếu là thả Viên Văn Kiệt, chắc chắn Đỗ Nhược không cần gọi điện thoại, y hỏi:
- Viên Văn Kiệt thì sao?
- Cũng thả!
Đỗ Nhược làm vậy cũng không phải ý tốt gì. Bởi vì ý của Phí Dân An vừa rồi là muốn xử lý nặng Viên Văn Kiệt, mà y lại thả Viên Văn Kiệt, nhìn như là lấy lòng Viên Công Bình, thật ra là gây phiền phức cho Viên Công Bình.
Ở trong quan trường, lãnh đạo không nên đắc tội nhất, chính là lãnh đạo sắp về hưu như Phí Dân an, càng gần tới ngày về hưu, càng phải cẩn thận trong cách đối xử với những vị ấy.
Trong quan trường, thường là người đi trà lạnh, lúc còn đương chức, mọi người vây quanh tán dương, mà một khi về hưu, có tiếng mà không có miệng, cửa nhà liền văng vẻ không ai lui tới. Cho nên tới tuổi về hưu, rất nhiều lãnh đạo khó thể chịu đựng được cảm giác mất mát, trong lòng sẽ vô cùng lo lắng và sốt ruột, thấy một người, nghe một câu, đều suy nghĩ xem có khác đi so với trước kia không, giống như một ngọn lúi lửa, đã tích tụ đủ dung nham, chi chờ dịp để bùng nổ.
Lúc này, cách đối phó thông minh nhất, đó là lãnh đạo nói cái gì, liền nhanh chóng đi làm, để không chọc giận lãnh đạo.
Mà lúc này, ai cố tình đi trêu chọc lãnh đạo, núi lửa liền phun trào, có thể khiến người đó sứt đầu mẻ trán, mặt xám mày tro, có khi còn phải táng thân trong biển lửa.
Đỗ Nhược rất rõ ràng, dù sao y cũng không giữ được Viên Văn Kiệt, không bằng lập tức thả đi, cách tới vài cấp, Phí Dân An không thể tự ra tay trừng trị một Cục trưởng thành phố như y. Sự tức giận của ông ta, nhất định sẽ trút lên đầu Viên Công Bình: Hừ, không có Viên Công Bình người làm áp lực, cấp dưới làm sao dám coi lời của ta như gió thoảng bên tai, bố còn chưa lui mà, nhân vật số một của Ủy ban nhân dân tỉnh đã thay rồi sao, buồn cười!









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.