Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 93: Lỗ mãng

Chương 93: Lỗ mãng


Trở lại văn phòng, Viên Công Bình sắc mặt ngưng trọng. Ông ta không rõ vì sao Phí Dân An lại vì chuyện nhỏ như vậy mà khó chịu với mình. Phương Nam Quốc không ở nhà, chuyên phân phối nhân sự quan trọng thì không thể tiến hành thảo luận trong Hội nghị thường vụ. Nhưng cho dù Phương Nam Quốc có ở nhà thì cũng không có khả năng cầm giữ tất cả nhân sự an bài. Giống như loại chuyện ở sở Lâm nghiệp này, trong Hội nghị thường vụ chỉ là một chuyện rất nhỏ.
Phí Dân An hôm nay gác lại đề nghị của mình, ngoài mặt xem ra thì cũng chỉ là chuyện rất nhỏ. Nhưng Viên Công Bình lại cảm thấy ẩn đằng sau là Phí Dân An mượn đề tài để nói chuyện của mình. Ông ta mượn việc này để gõ mình, biểu lộ sự bất mãn.
Điều này khiến cho Viện Công Bình có chút hoang mang. Ông ta không thể nghĩ ra rốt cuộc mình đắc tội chỗ nào với Phí Dân An. Đối với vị Chủ tịch tỉnh sắp lui về tuyến hai này, ngoài mặt thì ông ta vẫn tỏ ra rất tôn trọng, đối với những an bài cho cấp dưới của Phí Dân An ông ta cũng rất tán thành.
Tất cả đề tài thảo luận trong Hội nghị thường vụ đều được thông qua, duy chỉ có đề nghị của Viện Công Bình là gác lại. Tin tức này truyền khắp Tỉnh ủy. Mọi người sau khi nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là hiểu được Phí Dân An có sự bất mãn với Viện Công Bình.
Trong thời khắc Viên Công Bình đang tranh đoạt chức Chủ tịch tỉnh, lời đồn đại này hoàn toàn không có lợi.
Trời đã trưa, nhưng Viên Công Bình cũng không rời phòng. Ông ta đang suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì chọc giận Phí Dân An.
Thư ký gõ cửa bước vào:
- Ông chủ, Văn Kiệt đã xảy ra chuyện.
Viên Công Bình cau mày một chút. Con trai của ông ta không bao giờ để ông ta được yên. Cứ hai ba ngày lại gây ra chuyện thị phi. Viên Công Bình quản được kinh tế dân sinh của tỉnh, nhưng độc có mỗi đứa con trai này là quản không được.
- Văn Kiệt bị người ta đánh.
Viên Công Bình ngoài mặt thì không chút biểu lộ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bất ngờ. Trước kia chỉ có Viên Văn Kiệt đánh người khác. Lần này bị người ta đánh, thật ra là lần đầu tiên.
- Cảnh sát đã thả người đánh ra. Nghe nói là ý của Chủ tịch tỉnh Phí.
Thư ký nhỏ giọng nói.
Viên Công Bình ánh mắt sáng ngời. Khó trách! Hóa ra vấn đề nằm ở chỗ này. Người đánh Viên Văn Kiệt bối cảnh như thế nào thì viên thư ký chưa nói. Viên Công Bình cũng biết thư ký của mình chưa chắc gì đã biết được.
- Chuyện của Văn Kiệt, tôi mặc kệ. Việc này về sau đừng nói trong lúc làm việc nữa.
Viên Công Bình sa sầm nét mặt, phất tay, ra hiệu thư ký ra ngoài.
Thư ký cẩn thận ra ngoài. Y biết Viên Công Bình ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không có ý trách cứ mình. Thậm chí còn ghi nhớ công lao của mình. Ngoài mặt thì xem ra là y nói đến chuyện của Viên Văn Kiệt, nhưng thật ra là nhắc nhở ông chủ, chuyện trong Hội nghị thường vụ hôm nay có khả năng liên quan đến việc Viên Văn Kiệt bị đánh.
Bước ra khỏi cửa, viên thư ký ngồi một chỗ cân nhắc, rốt cuộc là ai đã đánh Viên Văn Kiệt. Không ngờ còn khiến cho Phí Dân An phải biện hộ cho.
Sau khi tan tầm, Viên Công Bình trở về tòa nhà Ủy viên thường vụ tỉnh ủy.
- Bảo lái xe ngày mai tám giờ đến rước tôi.
Sau khi chi bảo xong chuyện ngày mai, Viện Công Bình liền cất bước vào trong thư phòng.
Thư ký bước vào theo, pha cho Viện Công Bình một tách trà. Thấy Viên Công Bình không còn an bài nào khác, liền cần thận rời khỏi thư phòng, xuống lầu chuẩn bị về nhà.
- Thư ký Tuyên, ba tôi về rồi à?
Thư ký Tuyên vừa quay đầu lại, phát hiện một người đang quấn bằng trắng trên đầu, trong bụng thầm nghĩ anh là ai, ai là ba anh chứ?
- Tôi hỏi ba tôi trở về rồi à?
Người nọ tức giận.
- A...!
Thư ký Tuyên phản ứng lại. Đây là Viên Văn Kiệt. Như thế nào lại nghe giọng không giống với. - Là Văn Kiệt à? Ông chủ đã về rồi, đang ở trong thư phòng. Nói xong, thư ký Tuyên liền vội hỏi:
- Văn Kiệt, cậu làm sao vậy?
Viên Văn Kiệt có chút không kiên nhẫn nói:
- Lái xe đụng phải, nên đầu bị thương.
- Có nặng lắm không? Có đến bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói thế nào?
Thư ký Tuyên về mặt thân thiết, liên tục đặt câu hỏi, trong lòng cũng không cho là đúng. Ai chẳng biết tên tiểu tử này bị người ta đánh, lại còn nói là tai nạn xe cộ.
Viên Văn Kiệt trong lòng buồn bực, không thèm phản ứng lại với thư ký Tuyên. Y cũng không muốn nói là tại nạn xe cộ, nhưng không còn biện pháp. Chẳng lẽ lại đi nói mình bị người ta đánh? Loại công từ ca như bọn họ chú ý nhất chính là thể diện. Nếu vụ bê bối này lộ ra ngoài, nhất định có thể trốn thì liền trốn. Đặc biệt vết thương trên mặt, nếu không hoàn toàn lành hẳn thì hắn tuyệt đối không ra ngoài gặp ai.
Viên Văn Kiệt trực tiếp đẩy cửa phòng Viên Công Bình:
- Ba, con bị người ta đánh chết, ba cũng mặc con sao?
Viên Công Bình cả ngày ở trong văn phòng cân nhắc nên như thế nào vãn hồi mối quan hệ với Phí Dân An. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bi thảm của con trai thì không khỏi lửa giận bốc lên.
Viên Văn Kiệt vẻ mặt bầm tím, cả đầu quấn bằng trắng. Viên Công Bình không thể tin được, con heo đúng trước mặt mình là Viên Văn Kiệt con trai mình. Viên Văn Kiệt vừa há mồm nói chuyện thì lại là thanh âm the thé. Viên Công Bình cảm thấy tức giận. Hai cái răng cửa đã biến thành hai cái lỗ đen. Ai mà ăn gan báo, xuống tay độc ác như thế?
- Nói với con rất nhiều lần rồi, làm việc gì cũng phải khiêm tốn. Không cần đi ra ngoài gây chuyện thị phi. Lúc này con mãn nguyện chưa?
Viên Công Bình sắc mặt sa sầm, chỉ tiếc rằng rèn sắt không thành thép.
Viên Văn Kiệt ngồi xuống ghế sofa:
- Con bị người ta đánh đến như vậy, ba nói xem, còn muốn con phải khiêm tốn như thế nào? Nếu còn khiêm tốn, chỉ sợ cái mạng của con cũng không giữ được.
Trên đời này, con cái nào cũng sợ cha, nhưng Viên Văn Kiệt là ngoại lệ. Y chẳng những không sợ Viên Công Bình, hơn nữa Viên Công Bình nói đi đằng đồng, y sẽ đi đằng tây. Viên Công Bình nói bắt gà, y sẽ bắt chó. Với tính tình của con trai, Viện Công Bình đôi lúc cũng cứng rắn, nhưng sau mấy lần giao phong đều thất bại. Ông ta phát hiện nếu như mình nghe và để ý đến Viên Văn Kiệt thì Viên Văn Kiệt có thể tốt hơn một chút. Viên Văn Kiệt bây giờ khẳng định là do mình gây nên. Cuối cùng Viên Công Bình cũng không còn cách nào, chỉ cần Viên Văn Kiệt đừng gây ra chuyện gì quá lớn thì ông ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
- Ba ra ngoài mà nhìn xem, ở dưới có ai còn coi Phó chủ tịch tỉnh là ba ra gì không? Con bị đánh đến như vậy, nhưng ngay cả người cảnh sát cũng không dám bắt, còn lộ liễu bao che. Viên Văn Kiệt nhắc tới chuyện này thì tức giận:
- Con bị đánh thì không sao? Nhưng sau này có ai thèm đem ba để vào mắt?
- Đủ rồi!
Viên Công Bình dằn tách trà thật mạnh lên bàn:
- Ba cũng không tin, nếu con không đi gây chuyện thì có người lại dám tìm con gây phiền toái.
- Không tin thì ba cứ đi xem đi. Tòa nhà làm việc của công ty Phi Long của con đã bị người ta đập phá.
Viên Văn Kiệt trong lòng tức giận. Tối hôm qua, sau khi trở về đi đồn cảnh sát, y đã cho người đến đập phá phòng khám của Tăng Nghị. Ai ngờ chớp mắt một chút, công ty Phi Long của mình lại bị người ta đập. Thang Vệ Quốc nói nếu không lấy lại được thể diện thì tuyệt không thu binh.
Viên Văn Kiệt cho dù là kiêu ngạo nhưng cũng không dám lý luận với đám thổ binh hung ác đó. Lúc này, lưu manh gặp ác bá, y cũng không còn cách nào, chỉ có thể đến tìm bố để cầu viện. Bằng không, tòa nhà làm việc của mình sẽ bị Thang Vệ Quốc đào sập mất.
- Đáng giận nhất chính là gã lang trung Tăng Nghị. Ý mình là bác sĩ bảo vệ sức khỏe cho Bí thư Phương thì đối nghịch với con. Nếu như không có hắn ở giữa gây rắc rối, con như thế nào lại bị một lão què đánh thành thế này.
Viên Văn Kiệt nhắc đến Tăng Nghị, không khỏi cắn răng, rồi lại hộ đau. Hiện tại toàn bộ răng cửa của y bị lão Mạnh đánh gãy, bây giờ ăn đậu hủ cũng còn không được,
Viên Công Bình nét mặt nhìn không ra có bất cứ một cảm xúc dao động nào, nhưng trong lòng thì tức giận đến cực điểm. Thứ nhất là Phương Nam Quốc và Phí Dân An không ngờ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đánh con trai mình đến như thế này. Thật sự là khinh người quá đáng, không thèm để mình vào mắt. Về phương diện khác, ông ta cũng rất tức giận Viên Văn Kiệt, không bao giờ chịu thua kém người khác, suốt ngày gây chuyện thị phi, rồi lại như thế nào bị người ta ức hiếp đến bộ dạng như vậy. Thật sự là mất mặt.
- Chuyện của con, ba không có sức đề quản, mà cũng sẽ không đi quản.
Viên Công Bình trầm giọng nói:
- Con đi ngoài ra cho ba, tránh càng xa càng tốt.
Viên Văn Kiệt vừa nghe thì rống lên:
- Ba mặc kệ nhưng con không mặc kệ. Con sẽ khiến cho đám người đó phải chết mới thôi.
Nói xong, y mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thư ký Tuyên lúc này đang đứng ngoài cửa thư phòng. Thấy Viên Văn Kiệt bước vào, y biết mình còn chưa đi được, còn phải chờ ông chủ chỉ bảo.
Quả nhiên, Viên Công Bình nhìn thấy thư ký Tuyên thì không kìm nổi giận dữ:
- Chuyện của Văn Kiệt cậu đừng có xen vào. Nó tự làm thì tự đi nhận tội với người ta.
Viên Văn Kiệt trừng mắt nhìn thư ký Tuyên, rồi nghênh ngang bước xuống lầu.
Thư ký Tuyên cẩn thận nói:
- Ông chủ, Văn Kiệt còn trẻ. Người trẻ tuổi ai lại chẳng có thời điểm kích động.
Thư ký Tuyến đi theo Viên Công Bình đã lâu nên rất hiểu tính cách của ông chủ. Ông ta càng nói mình không quản thì kỳ thật lại càng muốn quản. Nếu anh nghe xong lời của ông ta, không đi lo chuyện của Viên Văn Kiệt, thì coi như kiếp sống thư ký của anh chấm dứt. Làm thư ký không phải là vì ông chủ giải quyết những chuyện phiền lòng sao?
Thư ký Tuyên thấy vẻ mặt của Viện Công Bình tức giận, khẩn trương rót cho ông một ly nước:
- Nếu không thì để tôi đi khuyên nhủ Viên Văn Kiệt? Hai chúng tôi tuổi cũng không sai biệt lắm, hẳn là cũng có điểm giống nhau.
Viên Công Bình không bất luận có cái gì tỏ vẻ, tức giận hừ một tiếng rồi quay trở lại bàn.
Thư ký Tuyên thấy Viên Công Bình không có phản đối thì liền khẩn trương rời khỏi thư phòng, vội vàng đuổi theo Viên Văn Kiệt.
- Haha, tôi rất ít câu cá. Nhưng lần trở lại này, Viên Văn Kiệt tuyệt đối không thoát khỏi bàn tay của tôi.
Thang Vệ Quốc cùng với Tăng Nghị đang ngồi đằng trước nhà câu cá. Có tiền chính là có loại u đãi này, không cần ra ngoài cũng có thể câu cá được.
Tăng Nghị nhìn chằm chằm vào phía trước:
- Viên Văn Kiệt chỉ là một con cá nhỏ.
Thang Vệ Quốc gãi gãi đầu, không khỏi có chút nhíu mày. Đúng vậy, Viên Văn Kiệt chỉ là một con cá nhỏ. Nếu y không có cha là Viên Công Bình thì thậm chí ngay cả con cá nhỏ cũng không được coi là.
Hai người trong lòng đều có chút ngưng trọng. Viên Văn Kiệt khẳng định là xui xẻo rồi. Nhưng Kiều lão có xuống tay với Viện Công Bình hay không thì rất khó nói. Hai người dù sao cũng chỉ ức hiếp được Viên Văn Kiệt, còn Viên Công Bình thì không có biện pháp. Viên Công Bình không ngã thì về sau Viên Văn Kiệt vẫn còn tiếp tục kiêu ngạo.
- Hai người hôm nay sao lại nhã hứng nhàn nhạ như vậy?
Vi Hướng Nam từ trong xe bước xuống, thấy hai người đang câu cá thì có chút bất ngờ. Cô rất hiểu tính tình của Thang Vệ Quốc. Bảo anh ta dùng chìa khóa mở cửa, anh ta cũng còn thấy ngại, trực tiếp một cước đá văng. Sao lại có khả năng nhẫn nại ngồi câu cá vậy?
Nhìn thấy Vi Hướng Nam trở về, hai người đều buông cần, cùng nhau bước vào phòng. Vi Hướng Nam đi công tác bên ngoài một vài ngày, cho nên không biết chuyện gì. Nghe Thang Vệ Quốc nói rất cao hứng, mày của cô cũng cau lại.
Khác với Tăng Nghị và Thang Vệ Quốc, Vi Hướng Nam mặc dù chỉ là người trong giới kinh doanh, nhưng cô trưởng thành trong môi trường quân đội. Từ nhỏ đã quen với mùi máu tanh trong đấu tranh chính trị. Cô biết rõ đạo lý mưu định mà động, trảm thảo trừ căn. Nếu đánh rắn không chết, nhất định sẽ bị rắn cắn, giống như Tăng Nghị và Thang Vệ Quốc. Hai người này hành động theo cảm tính. Cho dù tạm thời thì như vậy, nhưng tương lai tuyệt đối là hậu hoạn vô cùng.
- Chị, có cái gì không đúng sao?
Tăng Nghị nhìn thấy thần sắc Vi Hướng Nam không ổn liền hỏi.
- Hai người rất lỗ mãng.
Không có người ngoài, Vi Hướng Nam cũng không kiêng dè. Cô bước vào thư phòng, một lát sau cầm theo một túi văn kiện nói:
- Lần trước anh đánh người của Viên Văn Kiệt, em biết sẽ có ngày hôm nay.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch