- Đây là cái gì? QU Tăng Nghị hòi. - Em cứ xem qua trước đi. Tăng Nghị đành mở cái túi văn kiện, nhìn vào bên trong. Hắn có chút bất ngờ. Bên trong không ngờ là tài liệu chi tiết về giao dịch của công ty Phi Long và thư báo cáo. Thậm chí còn có báo cáo điều tra của toà án. Kết quả điều tra này có thể bởi vì quyền thế của Viên Công Bình mà bị gác xó. Cũng không biết Vi Hướng Nam thông qua cái gì mà có được. Ngoài ra còn có một cái USB, không biết bên trong còn có số liệu gì. - Nếu hai người chỉ biết động tay động chân, thì tôi khuyên hai người nên thôi đi. Vi Hướng Nam nói. Thang Vệ Quốc có chút không phục, mở to hai mắt: - Phòng khám của Tăng Nghị bị đập phá, chẳng lẽ phải nén giận sao? Rùa đen lút đầu anh làm không được? - Trên đời này không có việc gì là công bình cả. Anh làm sao có thể quản hết? Vi Hướng Nam không để ý đến Thang Vệ Quốc mà nhìn Tăng Nghị: - Nếu hai người muốn diệt trừ Viên Văn Kiệt, nhưng diệt không đến nơi đến chốn thì làm sao bây giờ? Đánh rắn không chết, bị rắn cắn ngược lại chính là việc ngu xuẩn nhất trên đời. | Tăng Nghị tâm bị chấn động. Chính mình ở bệnh viện hung hăng giáo huấn Viên Văn Kiệt chính là xuất phát từ sự tức giận. Sự việc này cho dù có xảy ra lần nữa thì Tăng Nghị cũng sẽ tự mình ra tay. Nhưng điều này không có nghĩa Tăng Nghị ngu ngốc cho rằng mình và Viên Văn Kiệt gọi nhịp với nhau. | Sơ bất gian thân, điều này Tăng Nghị hiểu rất rõ. Cho dù mình có bối cảnh đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một thầy thuốc bảo vệ sức khỏe. Cùng với cái loại con ông cháu cha như Viện Văn Kiệt thì không cách nào so sánh với. Nếu Kiều lão lần này không ra tay đối phó với Viện Công Bình thì người xui xẻo nhất đó chính là mình. Thay vì hy vọng Kiều lão ra tay, không bằng chính mình chủ động động thủ. Đánh rắn thì phải đánh vào đầu, phải một kích trí mạng, khiến đối phương vòng vo trong đó. Nếu không thì sẽ không thắng cuộc chiến với đám con ông cháu cha này. Đây không phải là điều mà Tăng Nghị muốn. Bởi vì hắn biết rõ, loại trò chơi này mình căn bản không có phần thắng. Cùng Viên Văn Kiệt tranh đấu tư bản, đến cuối cùng người thất bại cũng chính là mình. - Chị, chị nói phải làm sao bây giờ? Tăng Nghị hỏi. Vi Hướng Nam biết Tăng Nghị hiểu lời nói của mình. Cô cầm tách trà trên bàn, rất hàm súc nói: - Trong mắt người ngoài, em là bác sĩ của Bí thư Phương. Nhất cử nhất động của em đều đại diện cho ý tứ của Bí thư Phương. Tăng Nghị có chút hiểu ra. Mặc kệ là mình có nguyện ý hay không, có rất nhiều người sẽ đem chuyện mình đánh Viên Văn Kiệt liên hệ với Phương Nam Quốc. Chính mình hẳn là nên đem chuyện này nói cho Phương Nam Quốc hoặc Phùng Ngọc Cầm biết. Nhưng suy nghĩ lại, Tăng Nghị lại cảm thấy Vi Hướng Nam còn có ý khác. Cô bảo mình đem chuyện này nói cho Phương Nam Quốc, có phải hay không chỉ rằng Phương Nam Quốc và Viện Công Bình đã có mối bất hòa? Nghĩ đến đây, Tăng Nghị không trì hoãn, đem tất cả giấy tờ bỏ vào trong túi văn kiện đứng lên: - Chị, em đi trước đây. Vi Hướng Nam cũng không giữ lại, chỉ nói: - Cẩn thận! Tăng Nghị đi rồi, Thang Vệ Quốc mới hỏi: - Anh có cần thu binh hay không? Vi Hướng Nam nói: - Thu! Thang Vệ Quốc còn có chút không vui. Viên Văn Kiệt còn chưa chịu thua, chính mình thu binh thì có hơi chút mất mặt. Tuy nhiên Vi Hướng Nam lại nói tiếp: - Nếu Viên Văn Kiệt không bồi thường tổn thất cho Tăng Nghị, chờ khi anh ta sửa sang lại căn nhà thì lại hủy đi lần nữa. Thang Vệ Quốc nghe xong, ánh mắt tòa sáng, xoa tay soàn xoạt. Y thích nhất là chuyện đánh người: - Cứ như vậy đi! Lần trước, trong bữa tiệc chúc mừng Tăng Nghị thăng chức, tất cả mọi người đều uống say, duy chỉ có Vi Hướng Nam là tỉnh táo. Cô đã phải người bắt đầu vận tác, tập hợp tất cả những tài liệu đen về công ty Phi Long. Lại mua chuộc được người bên cạnh Viên Văn Kiệt, biết tình nhân của Viên Văn Kiệt đảm nhận chức thủ quỹ trong công ty Phi Long. Cô gái này có một cái USB luôn mang theo bên người. Thuộc hạ của Thang Vệ Quốc rất thần thông. Tất cả đều rất có nghề trong việc theo dõi đối tượng, thần không biết quỷ không hay, đã đem số liệu trong USB phục chế lại một phần, đưa cho Vi Hướng Nam. Vi Hướng Nam đã từng gặp qua rất nhiều bi kịch trong đấu tranh chính trị. Những người tham gia chính trị, cho tới bây giờ ngoài mặt thì xem như hòa hợp êm thấm, nhưng khi cần phải hạ đao thì một đòn sấm sét. Sẽ ở trong thời điểm mà anh đắc ý nhất, đem anh đẩy vào nơi vạn kiếp bất phục. Tăng Nghị lần trước chỉ là đánh thuộc hạ râu ria của Viện Văn Kiệt, nhưng ai có thể cam đoan việc này không bị Viên Văn Kiệt ghi hận. Cho nên, Vi Hướng Nam trước thay Tăng Nghị, đem tất cả những nhược điểm của Viên Văn Kiệt thu về trong tay. Trong phòng hội nghị ngồi đầy những chuyên gia của Ủy ban chuyên gia, đang trò chuyện trên trời dưới đất. - Chủ nhiệm Chương, vấn đề nghiên cứu ngày hôm nay như thế nào? Có chuyên gia đầy hộp thuốc lá đến trước mặt Chương Văn Thiên: - Chủ nhiệm Chương, trước hút một điếu cho thư giãn. Chợt thấy Chương Văn Thiên đốt một điếu thuốc, ngón tay gõ nhịp trên bàn: - Dù sao cũng là đại sự, lát nữa anh sẽ biết. Vị chuyên gia kia lại đây bao thuốc đến trước mặt Tăng Nghị. Tăng Nghị không hút thuốc, nhưng xuất phát từ việc lịch sự, nên vẫn rút ra một điếu. Sau đó đem bao thuốc lá truyền đến cho người khác. Hắn trong lòng có chút buồn bực. Hắn đột nhiên nghe Chương Văn Thiên thông báo các chuyên gia họp mặt, rồi lại không nói rõ đề tài thảo luận. Thật sự là làm cho người ta có chút không rõ. Tăng Nghị là Phó chủ nhiệm Ủy ban chuyên gia cũng không biết hôm nay thảo luận đề tài gì. Nếu Chương Văn Thiên nói là chuyện đại sự, thì mọi người đành phải chờ. Lúc này Tăng Nghị đã có quy định, hễ là thảo luận đại sự thì nên có người của tổ kiểm tra kỷ luật tham gia. Mọi người hiện tại đang đợi người, chính là người của tổ kiểm tra kỷ luật. | Tăng Nghị đến chỉ ngồi một chỗ suy nghĩ về chuyện của mình. Số liệu trong USB hắn đã xem qua. Công ty của Viên Văn Kiệt dính líu đến rất nhiều người. Tăng Nghị đã đem một bộ phận đóng dấu rồi sao chép lại, gửi ra cho Phương Nam Quốc ở trường Đảng trung ương. Mặt khác, hắn cũng đem chuyện này thông báo cho Đường Hạo Nhiên, Đường Hạo Nhiên tuy không nói gì, nhưng nghe giọng điệu của anh ta thì dường như có chút tán thường. Nhưng thông tin đến thủ đô đã hai ngày nhưng vẫn không có tin tức gì. Điều này khiến cho Tăng Nghị trong lòng có chút buồn bực. Sau một vài phút, cửa phòng họp bị đẩy ra. Tổ trưởng tổ Kiểm tra kỷ luật Giang Bảo An bước vào, theo sau có hai người. - Tổ trưởng Giang đến rồi, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp. Chương Văn Thiên mỉm cười, giơ tay chỉ vào vị trí bên phải của mình: - Tổ trưởng Giang, mời ngồi. Mọi người đang chờ anh đến. Giang Bảo An trực tiếp đến trước mặt Tăng Nghị, nét mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: - Đồng chí Tăng Nghị, hiện tại anh đã bị bắt. Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến. Các chuyên gia trong phòng tất cả đều giật mình nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nói có chuyện gì. Chỉ thấy Chương Văn Thiên ngồi một chỗ, thần thái nhàn nhã, không có bất luận sự bất ngờ nào. Tăng Nghị giờ phút này đã hiểu ra. Hóa ra hôm nay chính là Hồng Môn yến. Chương Văn Thiên sớm biết chuyện này, cố ý đem mình đến đây, không cần nghĩ chính là vì Viên Văn Kiệt mà trả thù. Vi Hướng Nam nói rất đúng, đánh rắn không chết, rắn sẽ quay lại cắn ngược mình. Chỉ dựa vào khí phách chủ nghĩa cá nhân thì không được rồi. - Tổ trưởng Giang, các người là tổ Kiểm tra kỷ luật, sao lại tùy tiện bắt giam một cán bộ. Dù sao cũng phải có một lý do chứ. | Tăng Nghị nhìn Giang Bảo An. Thứ nhất tác phong của mình không có vấn đề, thứ hai là không có vấn đề về kinh tế. Muốn nói hắn không làm tròn bổn phận, hắn chỉ là một Chủ nhiệm, chức vị thật sự còn không có, như thế nào lại có khả năng nói hắn không làm tròn trách nhiệm. Viên Văn Kiệt cũng thật sự là chuyện bé xé ra to. Đối phó với một chủ nhiệm không có thực quyền như mình, không ngờ cũng dùng đến thủ đoạn bắt giam như thế này. - Lý do thì chắc anh đã biết. Hy vọng anh có thể nhận biết rõ tình thế, rồi giải thích. Giang Bảo An phản bác lại Tăng Nghị. Chương Văn Thiên lúc này nhả ra một ngụm khói, giả tình giả ý nói: - Chủ nhiệm Tăng, tổ chức tìm hiểu rất kỹ vấn đề. Kỳ thật thì cậu chẳng có vấn đề gì. Cậu có thể ngàn vạn lần không cần có gánh nặng tư tưởng, nhất định phải tích cực phối hợp với tổ chức, tranh thủ sớm ngày đem vấn đề giải quyết. Mọi người chúng tôi còn chờ cậu về chủ trì đại cục. Ủy ban chuyên gia không có câu trấn thủ thì không được. Tăng Nghị trong lòng cười lạnh. Hắn dùng ngón tay búng điếu thuốc vừa mới đặt ra bên ngoài. Vừa lúc trúng điếu thuốc trong tay Chương Văn Thiên, lửa đỏ đập loạn lên, rơi xuống định đầu anh ta. Tàn thuốc này rơi trúng, lập tức đốt hơn phân nửa tóc của Chương Văn Thiên. Ai ui! Chương Văn Thiên từ ghế nhảy xuống, vội vàng đầy tàn thuốc ra. Nhưng một phần tóc đã bị phế bỏ, lộn xộn lên giống như cái ổ gà. Chính giữa còn một khoảng trống giống như quả trứng. Chúng chuyên gia nhìn thấy Chương Văn Thiên bộ dạng như vậy thì muốn cười cũng không dám cười, dùng sức chặn lại. Tăng Nghị nhìn thấy Chương Văn Thiên, trên mặt cũng mang theo sự trào phúng, cười lạnh nói: - Chủ nhiệm Chương, anh chính là đang đùa với lửa đấy. - Cậu Chương Văn Thiên chỉ tay vào Tăng Nghị, tức giận đến cả người phát run. Giang Bảo An sớm nghe nói Tăng Nghị có chút công phu. Hôm nay y còn dẫn theo hai gã nhân viên dũng mãnh đi theo. Nhưng khi nhìn thấy chiêu thức này thì trong lòng lập tức hoảng sợ, khẩn trương vung tay lên. Hai gã nhân viên công tác tiến lên, một trái một phải kẹp lấy Tăng Nghị. - Tôi sẽ tự mình đi. Tăng Nghị giơ tay ôm lấy cái hòm y của mình rồi bước ra phòng họp. Hắn trong sạch, trên người một chỗ bẩn cũng không có. Sợ gì các người chứ? Viên Văn Kiệt muốn dùng chiêu này để đối phó với hắn, hơn phân nửa là sai đường rồi.