Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 11: Vẹn Nguyên Đứng Đấy (2)

Chương 11: Vẹn Nguyên Đứng Đấy (2)
Vạn nhất đối phương chính là muốn dùng điều này để mê hoặc hắn thì sao? Chờ hắn thu công, lộ ra sơ hở trong khoảnh khắc, rồi đột nhiên phản kích, vậy chẳng phải hắn sẽ “lật thuyền trong mương” sao? Hơn nữa, Tần tiểu đầu hiện tại dẫu có muốn thu chiêu cũng không thể thu lại được. Việc thu phóng tự nhiên ấy ít nhất phải là chuyện mà một cao thủ nhất lưu mới có thể làm được, hắn thì còn kém xa lắm.

Cho nên, một kích này cuối cùng vẫn vững vàng rơi vào bụng Lục Cảnh. Hơn nữa, Tần tiểu đầu đã không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới cùng. Một kích đã trúng lại không hề khách khí bổ thêm sáu lần nữa, trực tiếp đánh xong một bộ “bạch hạc thất mổ”, tiêu sái lưu loát. Rồi sau đó... thì chẳng còn sau đó nữa.

Tần tiểu đầu chỉ cảm thấy một luồng nội lực dồi dào đến khó mà tưởng tượng, kinh khủng vô cùng, men theo ngón trỏ của hắn, với tư thái gần như ngang ngược chui vào trong kinh mạch của mình. Mà chút nội lực ít ỏi đáng thương của hắn căn bản chẳng thể nào ngăn cản, ví như một thư sinh yếu ớt trơ mắt nhìn đám dũng tướng kiêu binh mặc giáp cầm vũ khí sắc bén xông vào phòng mình, vậy mà ngay cả cơ hội hô lên một tiếng cũng không có.

Chiếc ghế dưới mông trong chốc lát liền tan tác thành từng mảnh. Mà cả người Tần tiểu đầu cũng bay lùi về phía sau, lưng va vào hàng lan can gỗ chạm khắc ở lầu hai của trà phường. Không đợi Lục Cảnh đưa tay kéo lại, hắn đã đụng gãy mấy thanh lan can rồi rơi xuống lầu một.

Mấy tên thủ hạ của hắn thấy thế không khỏi kinh hãi. Hai tên liền vội vàng tiến lên đỡ lấy lão đại của mình. Ba tên khác thì nhấc bổng lên, định xông lên lầu để liều mạng với Lục Cảnh.

Thế nhưng vừa mới đi được mấy bước, liền nghe phía sau lưng truyền tới thanh âm khàn khàn của Tần tiểu đầu: “Chớ đi! Các ngươi không phải là đối thủ của hắn.”

Nói đến đây, cổ họng hắn lại ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Trên mặt lúc xanh lúc trắng đan xen, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ kịp dặn dò thêm một câu: “Để hắn đi.” Sau đó cứ thế ngồi xuống đất vận công điều tức, thậm chí ngay cả việc đứng dậy đi lại mấy bước, tìm đến một nơi không người quấy rầy để điều tức cũng không làm được.

Lục Cảnh đứng trên lầu hai của trà phường, vẻ mặt ngây ngốc nhìn Tần tiểu đầu đang khoanh chân tĩnh tọa dưới lầu. Hắn lại nghĩ tới mình chỉ đơn thuần là muốn xin nghỉ, không hiểu sao tình thế lại phát triển đến mức này.

Hắn thầm nghĩ muốn xuống dưới để giải thích một phen, gỡ bỏ sự hiểu lầm ở đó. Nhưng nhìn đám thủ hạ vây quanh Tần tiểu đầu, dáng vẻ như đang đối mặt với đại địch, Lục Cảnh đoán chừng mình chỉ cần vừa bước qua, e rằng sẽ lại khơi lên một vòng gió tanh mưa máu mới.

Hơn nữa, nói thực ra, hắn cũng chẳng biết nên giải thích điều gì. Chuyện này vốn dĩ chẳng phải lỗi của hắn, mà là Tần tiểu đầu đã động thủ trước. Hắn toàn bộ quá trình chỉ là đứng bất động, chịu một bộ “thất liên mổ”, xong Tần tiểu đầu lại tự mình nhảy xuống lầu.

Nếu không phải thấy sắc mặt Tần tiểu đầu quả thực không tốt, lại còn vừa nôn ra máu, Lục Cảnh cũng không nhịn được mà hoài nghi đối phương là kẻ “giả bị đụng”. Bằng không thì làm sao lại đúng lúc vào thời điểm hắn vừa lĩnh xong tiền lương mà diễn ra một màn như thế, hệt như đã giẫm đúng thời điểm vậy.

Hắn nhìn quanh một hồi dưới lầu, sau đó chú ý thấy một người hầu trà bên cạnh có chút rục rịch, đại khái là muốn tìm hắn thương lượng về tổn thất của trà phường cùng công việc bồi thường. Chỉ là vì trở ngại “thần công” mà hắn vừa rồi đã triển lộ, nên vẫn còn đang cân nhắc xem rốt cuộc là muốn tiền hay muốn mạng thì tốt hơn.

Lục Cảnh lại không cho hắn thêm cơ hội liều mạng. Oan có đầu nợ có chủ, đánh nhau làm hỏng đồ vật của người ta thì bồi thường tiền là lẽ hiển nhiên, nhưng nào có đạo lý lại đi tìm kẻ bị đánh để đòi bồi thường?

Lục Cảnh chỉ xuống dưới lầu, ra hiệu người hầu trà hãy tìm nhóm người Tần tiểu đầu mà đòi tiền. Sau đó cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng, liền thẳng bước xuống thang lầu. Bằng vào dư uy mà “cái đứng” kia của hắn để lại, rốt cuộc chẳng ai dám ngăn cản hắn. Chỉ là khi Lục Cảnh đi tới cửa, đám thủ hạ đang che chở Tần tiểu đầu bên ngoài cửa rõ ràng đều vô cùng khẩn trương.

Một tên trong số đó vẫn còn nắm chặt cây bổng trong tay, vẻ mặt bi phẫn nói với Lục Cảnh: “Tiểu tử, chớ có khinh người quá đáng!”

Lục Cảnh liếc mắt một cái, may mà cuối cùng vẫn nhẫn nại kiềm chế những lời xúc động định thốt ra. Hắn lắc đầu, quay người biến mất vào trong dòng người hối hả.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch