Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Đan Cho Ngươi Độc Dược Về Ta

Chương 12: Sư phụ đã đi phương nào?

Chương 12: Sư phụ đã đi phương nào?


Lục Cảnh vội vã chạy tới tứ hợp viện, song chẳng thấy sư phụ đâu, chỉ gặp một nữ nhân vận váy ngắn đang cúi đầu quét dọn.

Lục Cảnh nhận ra đó là con dâu của Chương Tam Phong, Hà thị. Hà thị tuy là nữ tử xuất thân từ tiểu hộ nhân gia, dung mạo không mấy xinh đẹp, song được cái hiền lành điềm tĩnh, cần kiệm tề gia, lại hết mực hiếu kính trưởng bối.

Chương Tam Phong đối với con trai mình chẳng mấy để tâm, song với nàng dâu này thì lại rất đỗi hài lòng, thường than thở rằng con trai y có thể lấy được người vợ như vậy ắt hẳn là đã tu mấy đời phúc khí.

Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng Lục Cảnh vẫn khách khí chào hỏi Hà thị, song ngay sau đó lại nghe từ miệng nàng một tin dữ.

Hà thị nói với Lục Cảnh rằng sáng nay Chương Tam Phong nhận được một phong thư tín, tựa hồ một bằng hữu cũ của hắn có việc khẩn cấp. Chương Tam Phong xem xong thư liền vội vàng thuê xe ra khỏi thành, chỉ dặn dò rằng nếu Lục Cảnh tới thì cứ để hắn tiếp tục đứng cọc, tiện thể tiêu hóa những gì đã học được trước đó.

Nhưng Lục Cảnh lúc này nào còn tâm tư đứng cọc nữa! Vấn đề trong thân thể hắn một ngày chưa làm rõ, thì một ngày chưa thể an định tâm thần luyện công. Mặc dù sau khi Tần tiểu đầu thi triển thuật Thất Liên Mổ Phúc, cảm giác căng đau ở đan điền của Lục Cảnh gần như không còn rõ rệt, song hắn cũng không thể hồ đồ bỏ qua chuyện này.

Vật trong đan điền hắn rốt cuộc là gì, vì sao lại khiến khí lực của hắn tăng lên, lại có thể ngăn cản Hạc Thủ của Tần tiểu đầu? Còn luồng khí ấm áp trước đó du đãng trong kinh mạch, tuy cảm giác rất đỗi thoải mái, nhưng liệu có tác dụng phụ nào không?

Chương Tam Phong khi dạy hắn phân biệt huyệt vị lại đã nói rất rõ ràng rằng rất nhiều khiếu huyệt trên thân người đều vô cùng yếu ớt, không chịu được sự xoa nắn bừa bãi.

Lục Cảnh lúc này đầy bụng vấn đề nhưng lại chẳng tìm thấy ai có thể giải đáp, chỉ có thể hỏi lại Hà thị: "Sư phụ có nói khi nào sẽ trở về không?"

"Cái này..." Hà thị khuôn mặt lộ vẻ khó xử, hiển nhiên cũng không rõ chuyến đi này của gia ông rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu, chỉ đáp: "Gia ông cũng không nói rõ ngày nào sẽ về, bất quá thường ngày gia ông ra ngoài nhanh thì đôi ba ngày, chậm thì một hai tháng rồi cũng sẽ về."

Đôi ba ngày thì còn đỡ, chứ một hai tháng thì e rằng thời gian quá lâu. Lục Cảnh cũng không biết mình có chờ nổi đến lúc đó không, song hắn hiện tại cũng đành chịu. Thời buổi này, không điện không mạng lưới, về cơ bản người vừa rời khỏi gia môn liền xem như mất liên lạc.

Với Lục Cảnh mà nói, khả năng duy nhất đáng để an ủi chính là căn cứ theo lời Hà thị nói, Chương lão gia tử là cưỡi lừa ra cửa, không đi thuyền, có lẽ nơi y đến không quá xa. Nhưng lúc này cảnh sắc trên đường lại vừa độ đẹp, Lục Cảnh cũng không biết sư phụ có bị cảnh đẹp níu chân hay không, bởi vậy sau khi chính sự xong xuôi vẫn có thể vui chơi quên cả lối về.

Nhưng mặc kệ Chương Tam Phong khi nào trở lại, Lục Cảnh cũng chẳng có tư cách phàn nàn điều gì, ai bảo hắn ba tháng rồi mà khí cảm vẫn chưa thành hình. Lão đầu nên dạy đều đã dạy, cũng không thể cứ mãi vùi mình trong nhà chờ đợi hắn. Muốn trách thì chỉ có thể trách bệnh tình này của hắn đến không đúng lúc. Trước mắt xem ra cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Lục Cảnh vẻ mặt thất vọng cáo từ Hà thị, đang định ra cửa, không ngờ trước mặt lại đụng phải một đám người. Lục Cảnh ánh mắt sáng lên, vẫn còn ngóng trông phải chăng Chương Tam Phong đã đi rồi quay lại, quên mang theo vật quan trọng gì đó nên trở về lấy.

Kết quả, ánh mắt y lướt qua mặt tám người vừa vào cửa, chỉ nhận ra một người trong số đó là con trai của Chương Tam Phong, Chương Kim Minh. Bảy người còn lại thì y đều không quen biết, hơn nữa, nhìn bộ dáng thì thấy bọn chúng lai giả bất thiện. Bảy tên kia vây Chương Kim Minh sắc mặt có chút tái nhợt ở giữa, tựa như có vài phần ý vị cưỡng ép.

Hà thị thấy thế thốt lên một tiếng kinh hãi: "Quan nhân!" Nàng vứt cái chổi trong tay, liền muốn tiến tới, song nửa đường nhìn thấy bảy tên nam nhân xa lạ hung thần ác sát kia lại đành phải dừng bước.

Kế đó, một kẻ đầu lĩnh ôm quyền nói: "Đây có phải là chỗ ở của Chương lão gia tử Phiên Thiên Diêu Tử Chương Tam Phong không?"

Kẻ nói chuyện chừng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, vận một bộ áo ngoài không tay, ngực rộng mở, lộ ra thân hình cường tráng với cơ bắp không thua Ngưu Cửu, cùng với một mớ lông ngực rậm rạp. Trên hai cánh tay trái phải đều mang chín chiếc thiết hoàn, nhìn qua liền biết là một kẻ trong võ lâm.

Ngữ khí của hắn ngược lại khá lịch sự, song cái trận thế này hiển nhiên không phải đến uống trà làm khách. Lục Cảnh liếc nhìn Chương Kim Minh bị kẹp giữa đám người tựa như một con gà con, hắn ta chỉ cúi đầu ngậm miệng, không nói một lời, trên người còn tỏa ra một cỗ mùi rượu nồng đậm, xem ra tựa hồ vừa tỉnh cơn say không lâu.

Và khi Lục Cảnh thu lại ánh mắt, lại phát hiện đám người kia không biết từ lúc nào đã đều đang nhìn chằm chằm hắn.

Cũng phải, điều này rất bình thường, dù sao trong sân chỉ có hai người. Hà thị chỉ là một giới nữ lưu, đám người này không nhìn chằm chằm hắn thì cũng chẳng còn ai để nhìn.

"Phải, đây là chỗ ở của Chương lão gia tử, bất quá hắn không có ở đây." Lục Cảnh đành phải mở miệng đáp lời.

Cũng đành chịu. Bọn chúng tất nhiên đã tìm đến được đây thì làm sao có thể không biết đây là nơi nào, chỉ là theo lễ phép mà hỏi một câu cho phải phép. Với chuyện như vậy mà nói dối cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống chi Chương Kim Minh cũng đang nằm trong tay đối phương.

"Thật vậy sao? Vậy xin hỏi Chương lão gia tử khi nào sẽ trở về?" Tráng hán trên cánh tay mang thiết hoàn nghe vậy nhíu mày, tiếp lời.

"Đó là một câu hỏi hay, ta cũng muốn biết." Lục Cảnh giang tay ra, ra hiệu mình lực bất tòng tâm.

...

Lục Cảnh vừa dứt lời, trong sân liền rơi vào một sự trầm mặc quỷ dị. Đám người đứng tại chỗ, nhìn lẫn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không khí ngột ngạt đang lan tỏa với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Mà sở dĩ xuất hiện cục diện này chủ yếu là bởi vì có kẻ không thượng đạo.

Dưới tình huống bình thường, nhìn thấy một đám người trong võ lâm thế tới hung hăng như vậy xông vào trong nhà mình, ai cũng sẽ hỏi trước một chút rằng đối phương đến làm gì, nhất là khi đám người này còn đang nắm giữ con tin.

Thái độ của Hà thị cũng rất phù hợp với mong muốn bình thường của mọi người, ánh mắt nàng cũng không rời khỏi quan nhân mình, thần sắc vừa kinh vừa sợ, chỉ là thân là phụ đạo nhân gia lúc này không tiện mở miệng.

Kẻ duy nhất tiện mở miệng thì lại hết lần này tới lần khác không nói thêm lời nào.

Lục Cảnh cũng không có thành kiến gì với Chương Kim Minh, dù sao Chương Kim Minh có không nên thân thế nào đi chăng nữa cũng là con độc nhất của Chương Tam Phong, Lục Cảnh nhìn thấy cũng phải gọi một tiếng thế huynh. Đương nhiên y cũng không mong thấy hắn gặp phải sơ suất hay ngoài ý muốn gì, nhưng không mong thì biết làm sao bây giờ, chuyện này đã vượt quá phạm vi năng lực của hắn.

Một kẻ bình thường ngay cả khí cảm còn chưa thành hình như hắn, hiển nhiên không thể nào là đối thủ của đám người luyện võ trước mắt này. Chỉ riêng cánh tay kẻ đầu lĩnh kia đã so đùi Lục Cảnh còn thô hơn. Còn việc hao tài tiêu tai, Lục Cảnh tuy vừa lĩnh tiền, song chỉ hơn một trăm viên đồng tệ hiển nhiên cũng không thể thỏa mãn khẩu vị của đám người trước mắt này. Đã vậy dù sao cũng không tiện đàm phán, nên Lục Cảnh cũng không hỏi bọn chúng ý đồ đến là gì.

Mặt khác, hắn cũng đã hấp thụ đầy đủ bài học từ lần trước gặp Tần tiểu đầu, cố gắng giảm bớt lời nói và đối thoại. Trời mới biết hắn câu nào nói không đúng lại dẫn ra tình tiết gì bất thường, bởi vậy Lục Cảnh lúc này vô cùng phối hợp, bọn chúng hỏi gì hắn liền thành thật đáp nấy, những lời khác không nên nói thì một câu cũng không nói.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch