“Đan dược này chắc chắn có vấn đề.” Viên Minh mặt tái xanh, trong lòng có chỗ không hiểu.
Hắn tự thấy bản thân với Hô Hỏa trưởng lão cũng xem như kính trọng, trừ mỗi tháng đến nộp huyết thực đổi lấy thuốc giải ra thì không gặp vì chuyện gì khác, càng không nói tới có gì xung đột, vì sao lão muốn hại mình?
Chuyện tới nước này, suy nghĩ tiếp về việc này đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Viên Minh hít sâu một hơi, nhắm hai mặt rồi toàn lực vận chuyển cnq, tập trung tinh thần toan chống lại sự xáo động đến từ sâu trong đáy lòng kia.
Thời gian chầm chậm trôi qua, trái tim Viên Minh cũng theo đó mà chìm xuống.
Phản phệ do Phi Mao thuật mang đến không hề yếu đi, trái lại đợt sau mạnh hơn đợt trước, có xu thế càng lúc càng nghiêm trọng.
Viên Minh biến thành vượn trắng khoanh chân ngồi ngay tại chỗ, cả gương mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng lăn xuống, hít thở nặng nề dị thường.
Ngón tay hắn dài ra gấp bội, lớp bên ngoài thân vượn cũng dài thêm rất nhiều, cả người lông lá bù xù, con mắt đã có quá nửa biến thành màu máu, lóe ra hung quang như ánh mắt dã thú, đồng thời khóe miếng không ngừng chảy nước miếng.
Nếu lúc này có thể nhìn thấy hình dạng của mình, Viên Minh sẽ phát hiện bản thân giống hệt như Cáp Cống trước đấy.
Thân thể bị ăn mòn và xảy ra dị biến cũng đã đành, theo thời gian chống cự lâu như vậy, tinh thần hắn cũng đã tới ranh giới sụp đổ.
“Cố gắng lâu như vậy, chẳng lẽ đều phải uổng phí? Không! Ta không cam tâm!” Viên Minh mặt mũi vặn vẹo, gằn giọng rống giận.
Oành!
Một luồng sát khí cường hoành dị thường đột ngột dâng lên, phá tan tầng phòng ngự do khí nóng từ lư hương tạo ra, như búa tạ đập thẳng vào tinh thần của hắn.
Thân thể Viên Minh chấn động kịch liệt, theo đấy, lư hương trong ngực rơi xuống rồi lăn ra ngoài mấy thước.
Viên Minh quá sợ hãi, vội vàng mở mắt đứng dậy định đi nhặt lư hương.
Thứ hắn có thể dựa vao bây giờ chỉ có khí nóng phát ra từ cái lư hương thần bí kia, nếu để nó cách càng xa thì hiệu quả càng kém.
“Ầm” một tiếng. Một cỗ sát khí càng thêm mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng, khiến máu huyết cả người hắn sôi trào, hai mắt chỉ còn một màu đỏ máu.
Không có khí nóng từ lư hương hỗ trợ, phòng tuyến mà Viên Minh đau khổ lèo lái trong nháy mắt đã sụp đổ.
Viên Minh lúc này đầu óc ong ong, cả người co quắp ngã trên mặt đất, tay chân run rẩy, đồng thời lông tóc trên người phảng phất như vật sống, nhanh chóng nhúc nhích, dài ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Thần trí hắn cũng bị suy nghĩ khát máu xâm nhiễm, một chút tỉnh táo cuối cùng nhanh chóng trầm luân.
“Xoạch”, một tiếng động nhỏ vang lên, cùng với đó, một quyển sách từ trong ngực hắn rơi ra. Sách này chính là bản Minh Nguyệt quyết mà con mèo bạc kia đã tặng cho hắn.
Ánh mắt mờ mịt của Viên Minh bỗng chớp động, trong thoàng chốc, mỗi câu mỗi chữ trong nội dung bản Minh Nguyệt quyết kia hiện lên trong đầu hắn.
Theo bản điển tịch này nói, tu thành Minh Nguyệt quyết ngoài việc có được thủ đoạn quỷ dị của Hồn tu, hình như còn có tác dụng củng cố tâm thần.
Tâm niệm vừa động, tiềm thức hắn liền dựa theo miêu tả trong Minh Nguyệt quyết mà vận chuyển.
Tu luyện Minh Nguyệt quyết rất khó khăn, hắn tốn hơn nửa tháng mà chỉ miễn cưỡng tu luyện một chút râu ria của tầng thứ nhất, còn chưa nắm giữ được cái gọi là vận chuyển lực lượng thần hồn, nhưng giờ sống chết ngay ở trước mắt, đầu óc đã không còn tỉnh táo lắm, chẳng thể nào đi để tâm chi tiết, trực tiếp bỏ qua việc quan chiếu toàn thân, gần như ngang ngược vận chuyển, ý đồ điều khiển hồn lực, trực tiếp vọt qua rất nhiều nơi.
Viên Minh chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức dữ dội, phảng phất như có rất nhiều cây đao nhỏ ở trong đó khuấy động, gân xanh trên trán nổi lên, đồng thời bỗng thấy lỗ mũi nóng lên, chảy ra hai dòng máu tươi.
Không biết là do Minh Nguyệt quyết phát huy tác dụng, hay là đầu óc đau nhức kịch liệt kích thích mà cảm giác cuồng bạo nổi lên từ trong đáy lòng hắn dịu đi mấy phần.
Giờ phút này trong đầu Viên Minh chỉ tồn tại một ý niệm, đó chính là tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết.
Sau một khắc, gân xanh trên trán đập càng dữ dội hơn, lúc này không chỉ lỗ mũi, mà thất khiếu cùng bắt đầu chảy ra máu tươi.
Nhưng Viên Minh làm bừa như vậy cũng không phải không có tác dụng gì.
Hắn trước khi vận chuyển Minh Nguyệt quyết xong, cũng chỉ có thể nhìn thấy một khu vực với phạm vi rất nhỏ trong thức hải, còn lúc này khu vực này nhanh chóng mở rộng, hắn đã có thể nhìn thấy được gần nửa thức hải, hơn nữa phạm vi dò xét còn đang tiếp tục mở rộng thêm.
Sau mấy nhịp thở, một tiếng “ầm” trầm vang, một vùng ánh sáng trắng lóa mắt bừng lên trong đầu hắn, chiếu sáng phạm vi toàn bộ thức hải.
Nơi này giống như một mảnh đại dương, từng dòng từng dòng hồn lực như nước chảy tràn ngập trong đóng, ở phần rìa tương đối mỏng mạnh, càng đi về phía trung tầm thì càng dày đặc, mà ở vị trí trung tâm nhất, có thể mơ hồ thấy có một bóng người mờ ảo đang đứng.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã thực hiện được bước mấu chốt của việc thần thực nội thị, quan chiếu thức hải.
Qua thêm một khắc, Viên Minh toàn thân chấn động, chậm rãi mở hai mắt ra, trên mặt đầu tiên hoàn toàn là vẻ đờ đẫn, qua một lúc lâu, trong mặt mới lộ ra đôi nét tỉnh táo.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nghĩ tới điều gì đó, lập tức nhắm hai mắt lại, thả thần thức ra bắt đầu nội thị.
“Cái này hẳn…chính là thần hồn của ta?” Viên Minh tò tò nhìn bóng người mờ ảo đứng trong thức hải kia.
Trong thức hải không chỉ có hồn lực, còn trộn lẫn rất nhiều sương mù màu đỏ sậm, nhìn qua rất giống hồn lực nên chắc hẳn là thứ cùng loại, có điều thứ này lại tràn ngập cảm giác cuồng loạn.
Viên Minh sau khi cân nhắc một phen, liền được sương mù màu máu này quá nửa chính là sát khí khát máu khiến Phi Mao thuật vượn trắng phản phệ bản thân.
Sương mù màu máu đang từng bước xâm thực vào chỗ sâu nhất thức hải, hơn nữa đã xâm nhiễm được hơn nửa thức hải, những nơi nó đi qua hồn lực của hắn đều nhiễm một tia sắc máu.
Cả thức hải chỉ có một khu vực nhỏ chỗ trung tâm là còn miễn cưỡng duy trì bộ dáng nguyên bản, nhưng cũng đã bắt đầu biến sắc dưới sự xâm thực từ bốn phương tám hướng của sương mù màu máu.
Viên Minh rốt cuộc đã nhìn thấu toàn cảnh Phi Mao thuật xâm thực thần trí, thoáng suy nghĩ xong lại tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt quyết.
Sau khi nhìn rõ toàn bộ thức hải, nhận thức và lý giải của hắn với Minh Nguyệt quyết cũng mơ hồ tăng lên một cấp độ, theo đó việc vận chuyển hồn lực càng thêm trôi chảy.
Một luồng thanh lương chi ý(1) trào ra, tựa như rót một dòng suốt trong mát lên vùng đất khô hạn đã lâu, rất nhanh sau đó, ý thức đang trầm luân như bắt được phao cứu sinh, không còn tiếp tục chìm đắm.