Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 102: Quan chiếu thức hải (2)

Chương 102: Quan chiếu thức hải (2)


“Quả nhiên hữu hiệu!”

Viên Minh trong lòng vừa mừng vừa sợ, một mặt tiếp tục dốc toàn lực vận chuyển Minh Nguyệt quyết, một mặt gắng chống người nhặt lư hương lên rồi ôm nó vào trong ngực.

Theo luồng khí nóng phát ra từ lư hương chảy vào vào trong cơ thể, áp lực mà hắn phải chịu dịu đi rất nhiều, đồng thời việc vận chuyển Minh Nguyệt quyết lại càng trôi chảy hơn.

Lư hương vốn có thể củng cố tâm thần, giờ có thêm Minh Nguyệt quyết chủ động xuất kích, cả hai phối hợp cùng nhau nhanh chóng trấn áp sát khí khát máu, khiến thứ sương mù màu đỏ sậm trong thức hải kia không thể tiếp tục xâm thực nữa.

Sắc máu trong mắt hắn bắt đầu tan đi, dị biến trên cơ thể cũng dừng lại rồi từ từ khôi phục.

Sau gần nửa canh giờ, Viên Minh biến thành hình dáng trước đó, da vượn cũng trở lại nguyên trạng rồi rẹt một tiếng, tróc ra rơi trên mặt đất.

Hắn thở phào một hơi, thu hồi lư hương, cầm bản Minh Nguyệt quyết kia, mặt lộ vẻ hưng phấn.

Minh Nguyệt quyết có công hiệu như vậy đúng là nằm ngoài dự tính của hắn, sớm biết như thế, hắn trước đây đã không bỏ dở giữa chừng. Đương nhiên nếu không phải lần này trời đưa đất đẩy giúp hắn thành công quan chiếu thức hải, có lẽ dù hắn có tiếp tục kiên trì cố gắng, cũng chưa chắc đã có thể tiến thêm.

Cũng may bây giờ mới biết cũng không tính là quá muộn.

Viên Minh bỗng hơi nhướng mày, nghĩ đến một khả năng nào đó.

Xâu chuỗi đủ chuyện xảy ra trước đó, hắn bất giác bắt đầu suy đoán, nguyên nhân khiến Phi Mao thuật của mình phản phệ càng lúc càng nhanh, càng dữ dội, có lẽ có quan hệ với đan dược giải độc mà mỗi tháng Hô Hỏa trưởng lão, hay chính là Bích La Động đưa cho.

E rằng tháng trước, thậm chí là trước đó nữa, trong đan dược giải độc đã ẩn chứa thứ có tác dụng dẫn phát Phi Mao thuật phản phệ, chỉ là trước đây bản thân hắn có lẽ là không thể cảm giác được, cộng thêm việc hắn căn bản không hề suy nghĩ về khía cạnh này, may mà khoảng thời gian trước có quá trình lĩnh hội Minh Nguyệt quyết, vô hình trung khiến khả năng nắm giữ thần hồn của chính mình tăng lên, từ đó mới phát hiện ra mánh khóe này.

Phi Mao thuật vốn khiến người sử dụng nó nhiều lần rơi vào điên cuồng, cuối cùng trở thành Nhân Tiêu không có lý trí, đây cũng chính là nguyên do lý giải cho việc một ngàn phần huyết thực trông thì không nhiều, nhưng lại có rất ít Phi Mao thú nô có thể thành công. Như vậy thì mục đích khiến Hô Hỏa trưởng lão thông qua đan dược giải độc đẩy nhanh quá trình này là gì, và vì cái gì?

Đến tột cùng là hành vi cá nhân của lão, hay là ý đồ của tông môn Bích La Động, nếu như là vế sau, vậy cũng có nghĩa là, tất cả Phi Mao thú nô đều đang trải qua những chuyện tương tự, bởi mỗi tháng mọi người đều phải lấy được thuốc giải từ những người như Hô Hỏa trưởng lão.

Nghĩ tới đây, Viên Minh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Mà con mèo bạc thần thần bí bí kia có lẽ đã sớm nhìn ra điểm bất thường nên mới cho hắn bản Minh Nguyệt quyết này?

Viên Minh thần sắc âm tình bất định(2), việc hôm nay biến đổi bất ngờ, “thuốc giải” định kỳ của Bích La Động, mèo bạc thần bí khó lường, hết thảy đều vượt khỏi phạm vi năng lực của hắn.

“Thực lực! Nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực, nếu không chỉ e chết thế nào cũng không biết.” Hắn xiết chặt nắm đấm.

Vào thời khắc này, một tia sáng xanh lóe lên, đồng thời tảng đá lớn chắn cửa động bị cắt làm đôi, đổ rầm xuống bốc lên một mảng bụi đất lớn.

Viên Minh đứng phắt dậy, bấm niệm pháp quyết thi triển Phi Mao thuật, chỉ nháy mắt đã hóa thành hình thái vượn trắng.

Bụi đất ngoài cửa chậm rãi tan đi, để lộ ra ba bóng người.

Hai người đi trước bất ngờ chính là Khôn Đồ và Hô Hỏa trưởng lão, người thứ ba đứng sau Khôn Đồ là một nữ tử chột mắt mặc y phục màu đỏ, vẻ mặt có phần lạnh lùng, trông như tùy tùng của Khôn Đồ.

“Khôn Đồ! Hô Hỏa trưởng lão!” Viên Minh nheo mắt lại thành một khe hẹp.

Khôn Đồ bước chân phải lên, tựa như muốn đi vào trong động, nhưng khi thấy Viên Minh bình yên đứng đấy, không khỏi lộ vẻ sửng sốt.

“Hô Hỏa, chẳng phải ngươi nói đã bỏ thêm gấp mười lần Linh Tê hương vào trong thuốc, vì sao tên Viên Minh này vẫn còn thanh tỉnh thế này?” Khôn Đồ quay lưng nhìn Hô Hỏa trưởng lão, hỏi.

“Đúng là kỳ quái, gấp mười lần Linh Tê hương đủ để hắn trực tiếp luân hãm(3), thậm chí là chết bất đắc kỳ tử luôn mới phải.” Hô Hỏa trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc.

Hai người nói chuyện không có chút nào e ngại, căn bản không hề coi Viên Minh là vấn đề.

“Tất cả đều là hai vị giở trò quỷ! Viên mỗ chỉ là một Phi Mao thú nô bình thường, cớ gì hai vị lại muốn nhắm vào ta như vậy?” Viên Minh nghe hai gã nói chuyện, xác thực được suy đoán trong lòng, liền lạnh giọng hỏi.

“Ta không có hứng thú giải thích, người làm quỷ hồ đồ đi.” Khôn Đồ cười lạnh, đồng thời trong tay phải bừng một quầng sáng xanh.

“Là vì Trần Uyển.” Viên Minh đột nhiên nói với giọng điệu quả quyết.

Khôn Đồ nghe được lời này thì mặt đanh lại.

Viên Minh thông qua nét mặt Khôn Đồ, biết được mình doán đúng, ngày ấy hắn cứu Trần Uyển cũng chỉ là thuận tay mà làm, chẳng hề có ý tứ đối đầu với Khôn Đồ, bởi chênh lệch hai bên còn ở đó, hắn sao lại tự làm mất mặt mình.

Chỉ là không ngờ Khôn Đồ lại lòng dạ hẹp hòi như vậy, lại chỉ vì một chút chuyện nhỏ như thế mà đã muốn đuổi tận giết tuyệt hắn.

“Nếu ngươi đã đoán được, ta sẽ để cho ngươi được chết một cách rõ ràng, thân phận ta bây giờ đã khác hẳn lúc xưa, sự kiện kia dù chỉ là một chuyện nhỏ, như ta sẽ không để lại bất kỳ hậu hoạn nào cho tiền đồ của mình, thế nên hôm nay ngươi nhất định phải chết ở đây, kiếp sau trước khi xen vào việc của người, nhớ lau mắt cho kỹ vào!” Khôn Đồ ánh mắt lạnh lùng, lời chưa nói xong, hai tay đã cùng vung lên bấm niệm pháp quyết.

Hai đạo phong nhận lớn màu xanh từ trong tay gã bắn ra, lao vù vù về phía Viên Minh, nếu so với phong nhận mà con thú cưỡi sói xanh của gã phát ra khi trước thì cái này không chỉ lớn hơn một vòng, mà tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

****

Chú giải:

Giải thích nhanh một số khái niệm:

- Thức hải = biển thần thức, biển ý thức.

- Hồn lực: lượng lương linh hồn (tu sĩ là thần hồn).

- Quan chiếu: Soi rõ và quan sát.

- Nội thị: Nhìn, quan sát bên trong.

1. Thanh lương chi ý: Có thể hiểu là cảm giác mát lạnh.

2. âm tình bất định: Vẻ mặt âm trầm không yên (do chưa xác định vấn đề, còn nghi hoặc nhiều thứ).

3. luân hãm: Chỉ trạng thái, tình trạng đang rơi vào khu vực bất lợi nhưng không thoát ra được.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch