Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 108: Nhập môn (2)

Chương 108: Nhập môn (2)
” Tam động chủ nói.

“Đa tạ Tam động chủ.” Viên Minh lập tức ôm quyền đáp tạ.

Sau khi để lại một bình bạch ngọc nho nhỏ, Tam động chủ liền ôm chồn lửa vào trong ngực rồi chậm rãi rời đi.

“Hỏa Sàm Nhi” kia lại chui đầu từ trong ngực nàng ra, ló đầu qua vai, nhìn về phía Viên Minh.

Đợi khi Tam động chủ đã đi xa, Trần Uyển mới thu hồi tư thế cung tiễn, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn qua chỗ Viên Minh.

“Sư tôn tính tình tán đạm(1), bình thường đều là tông môn sắp xếp, chưa từng có tiền lệ chủ động mang đệ tử ký danh về, người làm sao…” Trần Uyển nhíu mày nhìn về phía Viên Minh, trong lòng trăm mối không cách giải.

“Làm sao lại mang một Phi Mao thú nô về?” Viên Minh bổ sung.

Trần Uyển cũng không kiêng dè, thản nhiên gật đầu.

“Xem như nhân họa đắc phúc đi, nói tới còn phải cảm tạ Khôn Đồ…” Viên Minh mỉm cười nói tiếp.

Nghe tới cái tên Khôn Đồ, Trần Uyển bỗng thầm giật mình, ý thức được đã có chuyện xảy ra, nhưng sau khi nghe Viên Minh kể xong câu chuyện, sắc mặt nàng vẫn không khỏi trở nên khó coi.

“Không ngờ y lại ác độc như vậy, kết bè kéo cánh đi mưu hại ngươi.”

“Giết người diệt khẩu, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tốt nhất, cũng không có gì kỳ quái…” Viên Minh đang nói đột nhiên ngưng lại, nhìn về phía Trần Uyển.

Hắn nhíu mày hỏi: “Ta tò mò chính là, Trần sư tỳ vì sao không tố giác với tông môn chuyện bị bọn chúng âm mưu khi nhục lúc trước?”

Trần Uyển nghe thế, đôi mắt chớp động hồi lâu mới thở dài nói: “Mọi chuyện xảy ra ngày đó đều dựa vào lời nói của các bên chứ không có chứng cứ xác thực, lời của ta và ngươi sẽ không được tính.”

Nghe nàng nói “lời của ta và ngươi” chứ không “lời nói một phía của ngươi” khiến khuôn mặt Viên Minh hơi giãn ra.

“Huống hồ Khôn Đồ đã nhập nội môn, sư phụ Mông sơn trưởng lão của y chính là người đứng thứ hai Ngự Thú đường, địa vị khác với các trưởng lão khác, ta…”

“Hiểu rồi.” Viên Minh khẽ gật đầu, lên tiếng cắt ngang.

Hắn cũng không dạng người cổ hủ cố chấp, tự nhiên biết mỗi người đều có lúc thân bất do kỷ.

“Thật xin lỗi, ta không biết vì chuyện này xém chút hại ngươi mất mạng…Nhưng ngươi cũng coi như nhân họa đắc phúc, ta hi vọng chuyện này cứ vậy mà dừng, sau này đừng nhắc lại. Sư tôn người tính tình không muốn quản lý tục vụ(2), ta không muốn vừa gia nhập dưới trướng sư tôn đã gây rắc rối cho người.” Trần Uyển bỗng đổi đề tài, nói.

Nghe lời này, Viên Minh vừa định lên tiếng trả lời, chợt nghe một tiếng mèo kêu kéo dài truyền đến.

“Meo…”

Âm cuối kéo cực dài, tựa như biểu đạt một loại tâm tình bất mãn.

Viên Minh kinh ngạc một hồi, băn khoăn đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không hề thấy bóng dáng con mèo nào.

Trần Uyển cũng cảm thấy rất ngờ vực, nói: “Kỳ quái, trên núi từ lúc nào lại có mèo hoang?”

“Trần sư tỷ, dẫn ta tới chỗ ở đi.” Viên Minh thừa cơ đổi đề tài, nói.

Trần Uyển gật gật đầu, dẫn hắn vòng qua viện lạc(3) bên cạnh cách đó không xa, vừa đi vừa nói:

“Nơi này là chỗ ở cho nô bộc của Hỏa Luyện đường, phụ trách việc ăn uống hàng ngày của các đệ tử. Đệ tử ký danh các ngươi ở viện lạc phía sau, trước mắt tổng cộng có một trăm ba mươi tám đệ tử ký danh, mỗi người đều có một gian phòng sinh hoạt hàng ngày riêng.”

Theo lời giới thiệu của nàng, hai người tới một khu kiến trúc chiếm diện tích cực lớn, từng gian phòng ốc nằm cạnh nhau, khoảng cách giữa mỗi gian đều chỉ khoảng mấy trượng, không hề có viện tử đơn độc, tổng thể trông có hơi chật chội.

“Trần sư tỷ, có chỗ nào tương đối yên tĩnh một chút không?” Viên Minh hỏi.

Trần Uyển suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có, sau lần thí luyện trước, có tám tên đệ tử Hỏa Luyện đường qua đời, trong đó có năm người quan hệ thân thiết, ở cũng gần nhau, kết quả cùng không thể trở về. Khu vực bọn họ sau đó liền bỏ trống, nhất thời chẳng có ai chọn ở chỗ đó cả.”

“Tốt, vậy dẫn ta qua bên đó luôn đi.” Viên Minh lập tức nói.

“Ngươi…Thôi được rồi.” Trần Uyển hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.

Hai người dọc theo con đường giữa các gian phòng, đi thẳng tới chỗ sâu trong hậu viện, chỉ thấy phòng ốc đằng trước cơ bản đều là một mảng tối om, hiển nhiên là không có ai ở.

Viên Minh không cảm thấy kiêng kỵ chút nào, chọn một căn nhà dưới gốc thông cổ thụ ở góc làm nơi ở của mình.

“Giường nệm trong này đều đã được đổi, ngày mai ta sẽ thông báo cho quản sự nô bộc một tiếng, sẽ sắp xếp người quét dọn hàng ngày cho ngươi, về việc học của Hỏa Luyện đường thì nhị sư huynh Phương Cách đang phụ trách, ngày mai tới Hỏa phường người từ từ sẽ biết.” Trần Uyển dặn dò.

“Đa tạ.” Viên Minh ghi nhớ từng điều lại.

“Nghỉ sớm đi.” Trần Uyển nói xong liền quay người rời đi.

Viên Minh đang định đẩy cửa bước vào nhà, chợt nghe tiếng Trần Uyển từ sau lưng truyền đến: “Phải rồi, chuyện ta và ngươi quen biết, hi vọng ngươi không tiết lộ cho người khác.”

Nghe lời này, Viên Minh nhất thời sững người.

Tiếp đấy, hắn đẩy cửa phòng, bước vào bên trong.

Viên Minh châm ngọn đèn dầu trên bàn, theo ánh lửa yếu ớt chiếu ra xung quanh, không gian bên trong căn phòng với bài trí tương đối đơn giản chợt hiện lên.

Diện tích cả gian phòng không lớn lắm, bên trái chỗ gần cửa số có đặt một thư án và một cái ghế thái sư, trên bàn có đặt sẵn bút nghiên, nhưng không thấy có giấy, sách.

Ngay giữa phòng là một cái bàn tròn và bốn ghế băng xếp xung quanh, trên bàn có bày một bộ ấm chén.

Ở chỗ ngoài cùng bên phải của căn phòng có treo một tấm mành trên khung gỗ rỗng, dùng làm vách ngăn đơn giản, bên trong có kế một chiếc gường gỗ táo hình chữ nhật. Trên giường đã có trải sẵn đệm và một bộ chăn mền được xếp ngay ngắn, gọn gàng.

Viên Minh ngồi ở bên giường, cảm nhận xúc cảm êm ái từ dưới mông truyền lên, nhất thời kinh ngạc không nói lên lời.

Hắn lúc trước luôn giữ biểu hiện bình tĩnh, nhưng thực sự đến tận lúc này, đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng.

“Ta đây xem như là vào tông môn Bích La Động rồi sao?”

*****

Chú giải:

1. Tán đạm: Là người tính vô tư, thích sống nhàn nhã.

2. Tục vụ: là những công việc hàng ngày, lặp đi lặp lại.

3. viện lạc: Nghĩa mặt chữ là sân trong, do kiểu kiến trúc cổ TQ nhà luôn có sân nên nghĩa đúng của viện lạc là một khu đất trống được bao quanh bởi một bức tường hoặc hàng rào ở phía trước và phía sau của ngôi nhà.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch