Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 109: Nhiệt hỏa triều thiên (1)

Chương 109: Nhiệt hỏa triều thiên (1)





Viên Minh gãi gãi mũi, thầm cười khổ.

Mới ngày hôm trước thôi, hắn vẫn còn đang vì có thể sống sót giữa hoàn cảnh ác liệt của Thập Đại Vạn Sơn, vì thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô, mà chống lại kiếp số định sẵn, thậm chí rơi vào tuyệt cảnh, làm thế nào cũng không nghĩ tới, chỉ một ngày sau đó, hắn đã trực tiếp tiến vào tông môn theo cách này.

Sau khi khoanh chân ngồi xuống, hắn lấy Thanh Tâm đan mà Tam động chủ đưa cho ra, mở nắp bình rồi đổ ra một viên đan hoàn đỏ tươi, tỏa mùi thơm nhè nhẹ.

Hắn quan sát một chút rồi ngửa đầu, nuốt đan hoàn vào bụng.

Chỉ sau chốc láy, một dòng nước ấm bắt đầu từ phần bụng dâng lên, dần dần chảy ngược tới phía trái tim.

Viên Minh chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, chỉ sau thoáng chốc liền như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Hắn còn chưa kịp có phản ứng gì, đã lập tức cảm thấy một luồng hơi gây cảm giác buồn nôn khó mà ngăn chặn xộc lên, vội vàng mở cửa, vọt tới cạnh bức tường đá ngoài phòng, gập người ói mửa liên tục.

Sau khi phun ra một đám dịch nhầy đen tanh hôi bẩn thỉu, luồng hơi xộc lên một cách mất tự chủ kia mới dần dần biến mất, nhịp tim cũng trở lại bình thường.

Sau khi làm dịu cơ thể một chút, Viên Minh liền cảm thấy linh đài thanh minh, uất khí trong lòng tựa như bị quét sạch, cả người vô cùng sảng khoái.

“Dựa theo lời của Tam động chủ thì phải phục dụng đan dược ba ngày liên tục mới có thể loại bỏ hoàn toàn độc tính của Hủ Tâm đan, loại cảm giác thanh tâm tỉnh thần này, đoán chắc không phải là biểu hiển cho việc giải hết độc, mà là công hiệu vốn có của Thanh Tâm đan.” Viên Minh thầm nghĩ.

Đợi sau khi quay về, cảm nhận một chút sự biến hóa của bản thân, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Viên Minh lập tức thả lỏng người, nhất thời không hề cảm thấy buồn ngủ.

Trong thâm tâm hắn biết rằng Bích La Động này chung quy không phải là nhà của mình, mà Trung Nguyên nằm sâu trong ký ức mới là nơi hắn trở về, bất luận thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách trở về, tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc mình là ai?

Chỉ là sau khi bước vào giới tu tiên, trải qua một loạt sự việc, hắn mới phát hiện mình thực sự quá nhỏ bé, thực lực cũng thấp kém, đến độ có kẻ hại mình đến nông nỗi này mà cuối cùng hắn cũng biết kẻ đó thân phận ra sao, nếu cứ thế này trở về, một khi xảy ra chuyện, e là cả chuyện tự vệ hắn cũng chưa hẳn đã có thể lo được.

Hơn nữa trước mắt hắn xem như vừa chính thức tiến vào Bích La Động, còn có không ít chuyện đáng để hắn bỏ công tìm hiểu.

“Ít nhất phải đợi tu vi tăng lên, có chút sức tự vệ mới có thể rời đi. Nếu không e rằng khó mà vượt qua hành trình ngàn dặm kia.” Viên Minh thầm nghĩ.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn đã có một kế hoạch sơ bộ cho chuyện trở về Trung Nguyên.

Sau khi suy ngẫm một lát, Viên Minh thu ý nghĩ lại, khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên quyết.



“Thùng thùng.”

Sáng sớm hôm sau, khi đang chìm đắm trong việc tu luyện, Viên Minh chợt bị một tràng tiếng đập cửa dồn dập làm bừng tỉnh.

Hắn mở hai mắt ra, đáy mắt không khỏi hiện vẻ ngoài ý muốn.

Việc có thể tĩnh tâm đả tọa, tiến nhập trạng thái vật ngã lưỡng vong thế này luôn là thứ gì đó quá xa xỉ trong Thập Đại Vạn Sơn nguy cơ tứ phía.

Viên Minh đứng dậy mở cửa phòng, thấy bên ngoài cửa là một thiếu niên áo nâu tuổi không lớn lắm, thân vận áo nâu, mặt mày phổ thông, bờ môi hơi dày, trông có vẻ là người thành thực trung hậu đứng sẵn đó.

“Xin chào thượng tiên, ta là nô bộc phụ trách nơi này, các công việc hàng ngày như dọn nhà quét tước ở đây sẽ do ta đảm nhiệm.” Thiếu niên cúi đâu, hai tay dâng lên một chồng quần áo, mở miệng giới thiệu.

Phía trên chồng quần áo có đặt một tấm lệnh bài màu trắng lớn bằng bàn tay, một mặt lệnh bài có ghi ba chữ Nam Cương “Bích La Động.”

Sau khi cầm lệnh bài lên, Viên Minh phát hiện mặt kia tấm lệnh bài còn có một cột chữ ghi “Đệ tử ký danh”.

“Tên ngươi là gì?” Viên Minh hỏi.

“Bá Thổ.” Thiếu niên trả lời.

“Đưa quần áo cho ta là được. Chỗ ta sau này cứ ba ngày quét dọn một lần là được, không cần ngày nào cũng tới, đồ đạc trong phòng cũng đừng động lung tung.” Viên Minh khẽ gật đầu rồi căn dặn.

“Vâng, thượng tiên.” Bá Thổ đáp.

Viên Minh nhận quần áo từ trên tay thiếu niên xong, quay người toan trở vào trong phòng, lại thấy thiếu niên vẫn đứng nguyên trước cửa liền chau mày nói:

“Ngươi có thể về rồi.”

“Thượng tiên, chút nữa khi ngài thay quần áo xong, ta dẫn ngài đi đến Hỏa phường.” Bá Thổ đáp ngay.

Viên Minh nhớ Trần Uyển tối qua cũng từng nhắc, bảo hắn buổi sáng phải đến Hỏa phường, liền gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Hắn đóng cửa phòng, giở chồng quần áo trong ngực ra, phát hiện có hai bộ quần áo màu xanh kiểu dáng gọn gàng, vừa đủ để thay giặt, chỗ ngực áo có thể ba chữ “Hỏa Luyện đường.”

Sau khi thay quần áo mới xong, hắn phân vân một chút xong vẫn quyết định quấn tấm da vượn trắng quanh hông như cũ, bên trái đeo lệnh bài đệ tử ký danh, bên phải đeo Thanh Ngư kiếm, xong xuôi mới bước ra khỏi cửa.

Theo chỉ dẫn của Bá Thổ, Viên Minh rời khỏi khu viện lạc đệ tử ký danh ở chung, đi thẳng một mạch về phía hậu sơn, sau khoảng thời gian uống cạn một chung trà liền thấy một mảng kiến trúc với tường đỏ bao xung quanh.

Đi tới cửa chính, Viên Minh nhìn thấy một tảng đá trồng cạnh cửa, bên trên ghi: “Hỏa phường trọng địa, không việc chớ vào.”

Sau khi bảo Bá Thổ rời đi, Viên Minh một mình cất bước đi vào trong Hỏa phường.

Vừa bước lên bậc tam cấp, còn chưa tiến vào trong cửa, Viên Minh đã cảm giác một làn sóng nhiệt phả vào mặt, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh và diêm tiêu phức tạp.

Hắn nhăn mũi, nhấc chân đi vào.

Xuyên qua cửa lớn, tiến vào trong viện, các loại âm thanh đinh đinh đang đang lập tức truyền tới rõ ràng.

Viên Minh đã mường tượng ra khung cảnh bên trong Hỏa phường, có điều vì cách một tòa tiền đường nên chưa thấy được gì.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch