Thời gian dành cho sách thuần thú ít hơn nhiều so với dự kiến, thế nên sau khi trả hết toàn bộ sách về chỗ cũ, hắn bắt đầu dạo bước trước kệ sách, chọn một ít nội dung khác để đọc.
Đi tới danh mục ‘Địa Lý Chí’, Viên Minh dừng bước, phân vân nhìn một lúc lâu mới lấy từ trên giá xuống một cuốn có tên là ‘Lục Thông Chí’.
Quyển sách này so với những quyển khác thì dày và lớn hơn hẳn, trang bìa cũng rất khác biệt, dùng một tấm gỗ cứng rắn chế thành, trên bìa còn chạm khắc một tấm bản đồ.
Viên Minh bắt đầu lật “Địa Thông Chí” ra xem, lại phát hiện trang đầu tiên bên trong được gấp lại.
Hắn mở nó trải ra, phát hiện trang này lớn bằng ba trang sách bình thường, trên đó vẽ một tấm địa hình đồ(1) diện tích rộng lớn bằng những đường nét màu đen và đỏ.
Nói là địa hình đồ cũng không chính xác, bởi nửa phần trên của tấm bản đồ này chỉ là những đường bản đồ thô sơ giản lược, trên đó có phân chia lãnh thổ với diện tích gần đúng, nhưng không có đánh dấu địa hình địa vật.
Còn nửa phần dưới lại được đánh dấu rõ ràng các loại địa hình địa vật, trong đấy núi non nổi lên, thung lũng sông chìm xuống, sơn thế thủy mạch cực kỳ rõ nét, sinh động như thật.
Nhưng ánh mắt Viên Minh lại rơi thẳng vào khoảng một phần ba bản đồ, chỗ được vẽ đơn giản đến độ không thể đơn giản hơn.
Nguyên do chính là vì trên chỗ sát mép bản đồ có ghi chú hai chữ to “Trung Nguyên”, đó chính quê hương trong trí nhớ mơ mơ hồ hồ của Viên Minh, cũng chính nơi mà hắn muốn trở về nhưng lại không biết là cụ thể là nên về nơi nào trên đó.
Viên Minh nhìn kỹ một hồi, liền phát hiện chỗ chỉ chiếm một phần ba bản đồ còn không được hoàn chỉnh, mà chỉ đại khái đánh dấu phần bản đồ của hai quốc gia, một gọi là Đại Tấn, cùng tên với quốc gia của tiểu hoàng đế mà hắn thấy khi châm hương khi trước, một nước khác gọi là Tây Việt.
Hai quốc gia này sát cạnh nhau, và đều giáp với Thập Vạn Đại Sơn như giao long nằm vắt ngang, và nếu vượt qua sườn núi khổng lồ được phác họa bằng đường màu đen trên bản đồ, sẽ thấy Nam Cương nằm phía bên kia.
Địa hình Nam Cương được phác họa tỉ mỉ hơn rất nhiều, ngoại trừ núi non sông ngòi còn đánh dấu một số quốc gia và phạm vi thế lực tương tự quốc gia.
Viên Minh cẩn thận tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của Bích La Động.
Sau khi cẩn thận so sánh, hắn mới kinh ngạc phát hiện Bích La Động trông có vẻ rộng lớn, nhưng đem so với dãy Thập Vạn Đại Sơn khổng lổ kia, quả thực là không đáng để nhắc tới.
Mà toàn bộ diện tích lãnh thổ Nam Cương còn lớn hơn nhiều, cho người ta cảm giác lớn đến mức thái quá.
Viên Minh định tìm một lộ tuyến nối từ Nam Cương đến Trung Nguyên, có điều sau khi nhìn kỹ một hồi, cuối cũng vẫn không thu hoạch được gì.
“Trời đất bao la, muốn trở lại quê nhà, chung quy cũng không phải chuyện dễ dàng.” Viên Minh thầm cảm thán trong lòng.
Lúc này, hắn nhớ đến một chuyện, lại bắt đầu ngưng mắt tìm kiếm trên bản đồ, mất một lúc sau mới tìm ra được một ngọn núi bé như hạt gạo, ở bên cạnh đánh dấu mấy chữ nhỏ “Thanh Áo Sơn”.
Đó chính quê nhà mà Cáp Cống từng nhắc tới, cũng điều cuối cùng mà y nghĩ tới lúc lâm chung.
Viên Minh dự định đợi sau khi hắn đứng vững gót chân ở Bích La Động, sẽ nghĩ cách đi ra ngoài một chuyện, muốn về Trung Nguyên thì quá khó, nhưng nếu đi một chuyến tới Thanh Áo sơn, phỏng chừng sẽ tương đối dễ dàng.
Nhìn một lát nữa, hắn thu hồi nỗi băn khoăn trong lòng, gập tấm bản đồ lại rồi bắt đầu lật sách đọc.
Nội dung được ghi trong sách này chủ yếu là giới thiệu tình huống các dòng sông, dãy núi của Nam Cương, ở trong đó còn pha tạp rất nhiều dị văn cố sự, truyền thuyết thần tiên chí quái, vừa kỳ quái vừa khó phân biệt thật giả.
Do đại đa số các địa phương đều rất xa lạ, hơn chưa từng đi qua hay nghe qua nên trong đầu cũng không có khái niệm gì, sau khi đọc một lát liền cảm giác không hứng thú lắm, đem sách trả về chỗ cũ.
Sau đó, hắn lại chú tâm tìm mấy cuốn điển tịch về phương diện địa lý, tính tìm kiếm thêm chút ít thông tin liên quan đến Trung Nguyên, đáng tiếc những ghi chép như vậy ở trong sách vừa thưa thớt, hơn nữa lại chẳng thể cũng cấp cho hắn quá nhiều tin tức.
“Rốt cuộc thì ở mảnh đất Nam Cương, thư tịch liên quan tới Trung Nguyên thực sự là ít đến đáng thương.” Viên Minh đặt quyển sách cuối cùng đặt lại lên giá, đoạn tiếp tục dạo bước, muốn nhìn chút xem các mục khác còn có nội dung gì.
Sau khi đi mấy bước, hắn dừng chân trước mục ‘Tu Hành’.
Viên Minh tiện tay lấy một quyển từ trên giá xuống, liếc mắt nhìn bìa, thấy bên trên ghi “Tu Hành Thông Thức” bằng văn tự Nam Cường, lòng lập tức cảm thấy hứng thú.
Hắn có thể đạp bước trên con đường tu hành, vốn đã là một chuyện nằm ngoài dự liệu, trước đây bị nhốt trong Thập Vạn Đại Sơn làm Phi Mao thú nô, tự nhiên cũng sẽ chẳng có ai dạy cho hắn những kiến thức căn bản về phương diện tu hành.
Lần này, sau khi trời đưa đất đẩy khiến hắn trở thành đệ tử ký danh, vẫn như trước chẳng có ai giải đáp thắc mắc cho hắn, vậy nên thứ Viên Minh thiếu khuyết chính là loại kiến thức này.
Hắn lập tức quay lại chỗ ngồi, mở sách ra rồi bắt đầu tỉ mỉ lật xem.
Đọc được một lúc, lông mày Viên Minh nhăn tít lại, trong lòng thầm nghĩ: “Hóa ra cùng là tu hành mà không phải tu sĩ nào cũng giống tu sĩ nào, còn có phân chia Pháp tu, Thể tu và Hồn tu.”
Theo như nội dung ghi trên sách, cái gọi là Thể tu chính là chuyên tu thể phách, tu luyện công pháp luyện thể, chú trọng rèn luyện da lông gân cốt huyết nhục và tạng phủ, rèn luyện chính bản thân mình tới mức độ như pháp bảo, khi đối chiến với kẻ địch thì không cần dựa vào ngoại vật, bản thân chính là vũ khí giết địch, hơn nữa năng lực sinh tồn còn rất mạnh.
Pháp tu thì là chú trọng tu luyện tích lũy pháp lực, dẫn linh khí thiên địa nhập vào trong cơ thể, từng bước thanh lọc, cô đọng, sau đó chứa đụng ở trong đan điền, kinh mạch, kết hợp với pháp thuật phóng ra, sẽ có thể có năng lực quỷ thần cũng không lường được, tu tới chỗ cao thâm thậm chí còn có thể dời non lấp bể.
So với Thể tu mà nói, cuốn sách này rõ ràng tôn sùng con đường tu pháp hơn, nói dù thể phách tương đối yếu nhược, nhưng thi pháp ngự vật, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, công kích biến hóa đa đoan, cũng có thể thông qua các loại thủ đoạn như trang bị điều khiển pháp khí, rèn luyện dược vật để tăng thực lực bản thân, thường thường công thủ càng thêm toàn diện.