Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 14: Huyết Khí Pháp (2)

Chương 14: Huyết Khí Pháp (2)


Nghe được tiếng Viên Minh trở về, mãnh hổ kia đột nhiên quay người, dùng tư thế của con người ngồi dậy, nhìn qua phía hắn.

Viên Minh cũng nhìn về phía y, hai người đều không lên tiếng, càng không làm động tác thừa, chỉ ăn ý duy trì một khoảng xa, cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.

Đúng lúc, một hồi những tiếng ù ù vang lên.

Từ trong mảnh rừng rậm rạp, một con lợn lòi màu đen điên cuồng lao như tên bắn qua bên này.

Viên Minh lập tức nắm chặt cốt thương trong tay lên đề phòng, mãnh hổ kia cũng xoay đầu, trợn mắt.

Chỉ thấy lợn lòi kia cả ngươi chồng chất vết thương, đôi răng nanh dính đầy vết máu, túi da thú treo bên người nhìn qua thấy căng phồng.

Vừa khi tới bên này, thấy Viên Minh cùng mãnh hổ, y liền nhanh chóng giảm tốc, cuối cùng dừng ở một chỗ cách đó không xa.

Ba gia hỏa nửa người nửa thú lấy cột mốc giới làm trung tâm, tạo thế ba cạnh hình tam giác đồng thời quan sát, phòng bị lẫn nhau.

Đợi thêm một lúc lâu sau vẫn không thấy có thêm ai xuất hiện nữa.

Khi mặt trời sắp hạ xuống, con chim ưng to lớn kia mới vỗ cánh bay tới, mà Hô Hỏa trưởng lão đang đứng trên lưng của nó.

Sau khi đáp xuống đất, Hô Hỏa trưởng lão vỗ cái túi da bên hông, tức thì một luồng sáng xanh bay ra, bao phủ con chim ưng tơ lớn uy vũ khí phách xong liền bay ngược trở lại túi rồi biến mất không thấy gì nữa.

Dù chứng kiến cảnh này đã hai lần, Viên Minh vẫn cảm thấy một màn trước mắt này hết sức thần kỳ.

“Đưa túi trữ máu cho ta.” Hô Hỏa trưởng lão đảo mắt qua ba người Viên Minh, nói.

Ba người hiểu ý, nhao nhao tháo túi da thú bên người xuống rồi đưa qua.

Hô Hỏa trưởng lão mở từng túi ra, đưa lên chóp mũi, hít hà mấy cái, cẩn thận kiểm tra thực hư.

Khi thấy túi của Viên Minh chỉ có một nửa, lão cũng không nói gì, chỉ là khi mở nút ra, không khỏi nhíu mày.

“Con gấu đen bị người giết đã bị Huyết Hồn đằng ký sinh?” Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía Viên Minh, mở miệng hỏi.

“Huyết Hồn đằng(2) là cái gì?” Viên Minh nghe thế, mặt lộ vẻ mịt mờ không hiểu.

Hô Hỏa trưởng lão nhíu nhíu mày, không tiếp lời mà phất tay thu hết mấy túi trữ máu lại.

“Xem như không tệ, có ba người thông qua được khảo nghiệm.” Hô Hỏa trưởng lão gật gật đầu, đoạn bấm đốt ngón tay điểm tới.

Ba tia sáng màu trắng mảnh như tơ từ ngón tay lão bắn ra, lần lượt rơi lên ngực ba người Viên Minh xong lóe lên rồi biến mất, dung nhập vào thân thể ba người.

Viên Minh còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước ngực có cảm giác ấm áp, kế đó lớp da vượn trắng trên người bỗng trở nên mềm nhũn, trong lớp da thú kia có từng đường vân màu máu như những sợi rễ, cứng rắn rút ra khỏi cơ thể Viên Minh, kéo lệch cả thân mình, nội tạng của hắn.

Cả người hắn không ngừng run rẩy, nhịn không được khuỵu hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, chỉ kịp chống hai tay trên nền đất, cắn chặt hàm răng, bất ngờ là hắn không rên lên dù là một tiếng.

Tình trạng hai người kia cũng tương tự, chỉ là bọn họ không có cứng cỏi như Viên Minh mà nhao nhao ngã lăn ra đất, người run rẩy, miêng không ngừng kêu thảm.

May là quá trình này không tiếp tục quá lâu, chỉ sau mấy hơi thở, lớp da thú trên người bọn hắn đã hoàn toàn tróc ra, rơi trên mặt đất.

Nhưng ba ngươi Viên Minh lại giống như phải trả qua mấy canh giờ, hư thoát ngồi bệt trên mặt đất, da dẻ toàn thân đỏ bừng, còn quần áo ai cũng thủng chi chít trăm ngàn vết.

Ba người vô lực ngồi trên mặt đất, há miệng thở dốc, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng khôi phục lại, nhất tề đưa mắt nhìn tấm da thú với vẻ phức tạp.

Sau khi khoác tấm da thú này lên, thực lực bọn hắn đều tăng nhiều nhưng lần đau khổ mới đây quả là kinh khủng.

“Nhờ người ngoài thi triển Phi Mao thuật sẽ phải trải qua thống khổ không nhỏ, nhưng chờ khi các người tu thành pháp lực, khi tự mình thi triển sẽ đỡ hơn nhiều.” Tiếng Hô Hỏa trưởng lão truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của ba người.

“Thật vậy sao?” Ba người nghe vậy đều thấy vui vẻ.

“Thật hay không, các ngươi thử qua chẳng phải là biết sao?! Tiếp đây ta sẽ truyền thụ Huyết Khí Pháp cho các ngươi, tập trung nghe cho kỹ!” Hô Hỏa trưởng lão đáp với giọng mất kiên nhẫn.

Ba người vội vàng ngồi dậy, tập trung tinh thần lắng nghe.

“Cái gọi Huyết Khí Pháp chính là một môn công pháp thông qua minh tưởng luyện khí, từ đó tăng cường huyết khí. Sau khi nhập môn liền coi là chính thức bước chân vào Tu Tiên đồ mà người người hâm mộ, trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, đợi tích góp từng chút pháp lực tới một mức nhất định là có thể thi triển Phi Mao thuật. Khẩu quyết như sau: Địa phế hữu hỏa, tòng U tuyền nhập, thượng thăng nhập phúc, hoàng hoàng như cự(3)…” Hô Hỏa trưởng lão chậm rãi giảng giải.

Cả bộ khẩu quyết Huyết Khí Pháp chừng hai, ba trăm chữ, nội dung có chút trúc trắc tối nghĩa, nhưng Viên Minh phát hiện bản thân nghe một lần đã có thể dễ dàng nhớ không sót chữ nào.

“Trí nhớ của ta tốt vậy sao?!” Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, còn lại phần lớn là mừng rỡ.

Hai người kia không ngừng gãi đầu gãi tai, lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là nhớ không hết.

“Hô Hỏa trưởng lão, người có thể nói lại lần nữa không?” Tên thú nô mang da lợn lòi kia sau một thoáng chần chờ, dùng ngữ điệu khẩn cầu hỏi.

“Ta chỉ nói thêm một lần cuối.” Hô Hỏa trưởng lão lạnh nhạt nhìn y một cái rồi tụng niệm khẩu quyết Huyết Khí Pháp thêm lần nữa.

Hai người vội vàng tập trung tinh thần ghi nhớ, rốt cuộc lần này cũng miễn cưỡng nhớ được.

Chú giải:

1. Đoản thương: cây thương, giáo ngắn.

2. Huyết Hồn đằng: Đằng là cây dây leo.

3. Khẩu quyết nên mình để nguyên gốc, tạm dịch như sau: Địa phế (phế là phổi) có lửa, theo suối U nhập vào, bay lên chỗ bụng, huy hoàng như đuốc.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch