Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 15: Gian nan khổ tu (1)

Chương 15: Gian nan khổ tu (1)





“Huyết Khí pháp chính là công pháp bí truyền của Bích La động, khi chưa được tông môn cho phép, các người không được truyền ra ngoài, ai vi phạm sẽ bị lột da rút hồn, nhớ cho kỹ.” Hô Hỏa trưởng lão sau khi giản lược nhắc nhở mấy câu về những việc cần chú ý sau này, đổi giọng cảnh cáo.

“Vâng.” Ba người rùng mình, nhao nhao đáp.

Hô Hỏa trưởng lão gật đầu một cái, thu vẻ tàn khốc trong mắt, lấy một bình ngọc từ ngực áo, đổ ba viên dược hoàn màu tím nhạt, lần lượt đưa cho ba người.

“Ăn vào.”

Viên Minh nhận dược hoàn xong chưa nuốt vội, đưa mắt nhìn sang hai người khác.

“Hô Hỏa trưởng lão, đây là đan dược gì vậy?” Thú nô mãnh hổ hỏi.

“Hủ Tâm đan, bí dược của Bích La động ta, sau khi ăn nó sẽ từ từ xâm nhập tâm mạch, cần ăn giải dược định kỳ mỗi tháng mới có thể áp chế độc tính.” Hô Hỏa trưởng lão đáp với giọng bình thản.

Thú nô mãnh hổ và lợn lòi nghe xong lời này thì không khỏi biến sắc.

Viên Minh cũng nhíu nhíu mày, Bích La động này chính là muốn dùng Hủ Tâm đan để khống chế những Phi Mao thú nô như bọn họ, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, ngửa đầu nuốt dược hoàn vào. Hủ Tâm đan vừa vào bụng liền tan ra, đồng thời một cảm giác lạnh lẽo lan khắp lục phủ ngũ tạng, sau khi tới gần trái tim thì dừng lại, tựa như có một thanh chủy thủ lạnh buốt kề sát trái tim, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm tới.

Hai người kia tuy sắc mặt có phần khó coi, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng soi xét của Hô Hỏa trưởng lão cũng đành lần lượt nuốt vào.

“Các ngươi đã thông quan kiểm tra, được truyền Huyết Khí pháp, trở thành Phi Mao thú nô chính thức của Bích La động chúng ta, từ sau cứ mỗi tháng cần nộp lên năm phần tinh huyết hung thú là có thể lấy được giải dược của Hủ Tâm đan(1).” Hô Hỏa trưởng lão khá hài lòng với biểu hiện của ba người, giải thích thêm.

“Xin hỏi trưởng lão, như thế nào là hung thú?” Viên Minh cất lời hỏi.

“Hung thú là dã thú thu nạp đủ linh khí trời đất, chiến lực còn cao hơn dã thú mà các người săn giết khi trước. Từ đây đi về phía Nam mười dặm có một hẻm núi, cánh rừng ở bên kia hẻm núi có hung thú qua lại. Điều kiện tiên quyết là các ngươi tu thành Huyết Khí pháp, bằng không e là có đi không có về.” Hô Hỏa trưởng lão nhìn về phía Nam rồi nói.

Viên Minh im lặng không nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Huyết Khí pháp mới nghe đã cảm thấy khá thâm ảo huyền diệu, tuy hắn chưa kịp tìm hiểu nghiền ngầm kỹ càng nhưng cũng hiểu muốn tu thành, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, dù tu thành Huyết Khí pháp, có thể thi triển Phi Mao thuật thì cũng chỉ đạt tới chiến lực như mấy ngày qua mà thôi, mà khi săn giết con gấu đen ngày trước, hắn đã phải liều mình cửu tử nhất sinh mới miễn cưỡng đắc thủ, nói chi đến việc săn hung thú còn mạnh hơn nữa.

Sâu trong ánh mắt Viên Minh có một tia u ám xẹt qua, xem trong mắt Hô Hỏa trưởng lão, hoặc là nói trong mắt người Bích La động, sống chết của những Phi Mao thú nô tư chất kém như bọn hắn không quan trọng, quan trọng là có thể đem ra dùng hay không.

Hai người kia cũng nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng lợi hại trong việc này, sắc mặt theo đó càng trở nên khó coi.

“Nhớ kỹ, biểu hiện tốt mới có thể hi vọng ở tương lai, mong là các ngươi tự giải quyết cho tốt.” Hô Hỏa trưởng lão không biết đã gặp qua bao nhiêu Phi Mao thú nô, chỉ liếc mắt đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng ba người, nhưng lão chẳng buồn quan tâm, vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ bên hông.

Con ưng to lớn kia lại lần nữa phi thân, nâng thân hình lão lên trời cao, kéo theo không khí trong phạm vi hơn mười trượng quay cuồng kịch liệt như một cơn lốc, khiến cây lá xung quanh đung đưa theo.

Ba người bị thôi cho nghiêng trái ngã phải một hồi, phải vất vả lắm mới ổn định được thân hình.

Nhưng chính nhờ việc bị giày vò một trận như thế, tâm tình nặng nề của ba người Viên Minh không ngờ lại tan đi không ít.

“Khí thế của con ưng xám này hơn xa dã thú tầm thường, quá nửa chính là một hung thú a? Nó thế mà bị thuần phục đem tới đây, xem ra nội tình Bích La động này đúng là thâm hậu.” Viên Minh âm thầm suy đoán, trong lòng bất tri bất giác đối với Bích La động có thêm mấy phần khao khát.

“Hai vị, ba chúng ta hôm nay có thể tề tụ ở đây, cũng coi như có duyên, không ngại làm quen chút, tại hạ Ô Lỗ.” Thú nô mãnh hổ chắp tay nói.

“Viên Minh.” Viên Minh nhặt tấm da vượn trắng lên, chắp tay đáp lễ.

“Gọi ta Lạt Qua là được.” Thú nô lợn lòi cũng báo họ tên.

“Thì ra là Viên Minh huynh và Lạt Qua huynh. Sự lợi hại của dã thú nơi này, hai vị hẳn là đều tự mình lãnh giáo rồi, nhiệm vụ mà Hô Hỏa trưởng lão căn dặn chúng ta, nếu một thân một mình làm thì gần như không có hi vọng hoàn thành, chi bằng ba người ta ngươi chung tay hợp tác, được không?” Ô Lỗ đưa mắt nhìn Viên Minh rồi nói.

“Ý hay! Ba người chúng ta hợp lực thì việc săn giết hung thú có hi vọng rồi.” Lạt Qua lập tức sáng mắt lên, đồng ý ngay.

“Chuyện liên quan đến săn giết hung thú để nói sau cũng không muộn. Việc quan trọng nhất với chúng ta hiện tại là tìm một nơi an toàn để luyện Huyết Khí pháp, hiện tại chúng ta đều đã bị giải trừ Phi Mao thuật, nếu đối mặt với những dã thú kia thì thua chắc, hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn.” Ô Lỗ đề nghị.

“Ô Lỗ huynh đúng là biết nhìn xa, đúng là cần tìm một chỗ an toàn trước.” Lạt Qua ngớ ra một chút, xong đồng tình đáp.

“Viên Minh huynh, không biết ý huynh thế nào.” Ô Lỗ cười cười, nhìn về phía Viên Minh.

“Thứ lỗi, Viên mỗ trước nay quen hành động một mình.” Viên Minh thoáng im lặng xong lắc đầu từ chối, tiếp đó không đợi hai người kia mở miệng thêm đã lập tức quay người rời đi.

Hắn đã chuẩn bị sẵn chỗ cư trú an toàn, hơn nữa hắn với hai người Ô Lô chỉ mới quen, chẳng có chút lòng tin nào, ở chung e rằng sẽ phải ngày đêm lo lắng đề phòng, như thế còn chẳng bằng hành động một mình.

“Đều nói người Trung Nguyên trước giờ tự xưng là thiên triều thượng bang, tự cao tự đại, xem ra lời đồn không sai. Nhưng phải nói là có thể dùng tấm da vượn không có uy năng gì mà thông qua kiểm tra thì cũng có chút bản lĩnh.” Lạt Qua nhếch miệng bình phẩm.

“Được rồi, người có chí riêng, không cưỡng cầu. Lạt Qua huynh, chúng ta đi thôi. Hai ngày vừa rồi, lúc săn thú ta phát hiện được một chỗ an toàn, hai chúng ta chung sức hợp tác, tin rằng sẽ làm được chuyện ra trò.” Ô Lô nhặt tấm da thú lên rồi cùng Lạt Qua đi về một hướng khác.

Viên Minh quấn da vượn quanh hông, lấy bùn nhão xoa khắp thân mình để che đi khí tức rồi cẩn thận đi về phía huyệt động cư trú khi trước, mỗi khi gặp phải động tĩnh bất thường như gió thổi cành lay đều lập tức ẩn núp ngay.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch