Hắn hiện tại không có Phi Mao thuật tương trọ, cũng không có binh khí thuận tay nào, chỉ dựa vào vài ngón võ thương bổng, cơ bản không phải là đối thủ của dã thú nơi này.
Cũng may vận khí hắn không tệ, trên đường đi dù mấy lần gặp dã thú nhưng đều né tránh kịp thời, một đường hữu kinh vô hiểm, bình an đi tới huyệt động.
Hắn ra sức lôi mấy tảng đá lớn đến, dùng chúng chặn cửa động lại. Không gian trong động theo đó trở nên mờ tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua những kẽ hở chiếu vào.
Đến tận đây, trái tim căng thẳng của hắn mới được thả lỏng một chút. Sau khi dọn qua loa bùn đất trên người, Viên Minh liền nhắm hai mắt, duyệt lại khẩu quyết Huyết Khí pháp một lần kỹ càng trong đầu rồi bắt đầu thử nghiệm tìm hiểu tu luyện.
Hắn trước chiếu theo pháp quyết Hô Hỏa trưởng lão nói, khoanh chân ngồi xuống, người tạo thế ngũ tâm triều thiên(2), tiếp đó thầm tụng niệm khẩu quyết kia.
“Địa phế hữu hỏa, tòng u tuyền nhập, thượng thăng nhập phúc, hoàng hoàng như cự…”
Khi tụng niệm, phần thân dưới Viên Minh đồng thời cảm nhận được một cảm giác ấm áp dâng từ mặt đất đột nhiên bốc lên. Cảm giác ấm áp này từ xương cụt truyền lên trên, đi một vòng trong cơ thể rồi chậm rãi thu về vị trí tiểu phúc(3).
Trong lòng vui vẻ, Viên Minh vừa định chiếu theo khẩu quyết ổn định cỗ nhiệt nhiệt lưu thì chỉ nháy mắt tiếp đó, cảm giác ấm áp kia bỗng nhiên tiêu tán, chẳng để chẳng lại chút cảm giác đặc thù nào.
“Ấy, thế này là thế nào?”
Viên Minh nhíu mày trầm tư, phát hiện động tác của mình không có sai, khẩu quyết hắn ngâm tụng cũng không có vấn đề, thế là lại bắt đầu thử nghiệm tiếp.
Thế nhưng kết quả của lần thử này cũng không có gì khác, vẫn như cũ, có thể cảm giác một luồng nhiệt ở vị trí tiểu phúc, nhưng lại không cách nào cố định luồng nhiệt lưu này, chỉ biết trơ mắt nhìn nó trước tụ sau tán, biến mất không thấy gì nữa.
Chiếu theo lời của Hô Hỏa trưởng lão lúc trước đã nói, ở thời điểm sau khi vận hành một đại chu thiên(4) tuần hoàn, tình huống bình thường là có thể bảo trì cỗ nhiệt lưu này ở đan điền, dùng nó như lò than, đun nóng khí huyết toàn thần khiến khí huyết phát triển thịnh vượng, đồng thời từng bước bồi dưỡng khí huyết lớn mạnh. Chuyện này là một quá trình tương đối dài, quyết định bởi tư chất, ngộ tính từng người.
Đợi khi khí huyết đủ lớn mạnh, lúc tu luyện sẽ có cảm giác lông tóc dựng đứng, đồng thời lỗ chân lông mở rộng, lập tức có thể tiến thêm một bước, thử nghiệm cảm ứng cùng thu nạp linh khí ẩn hiện giữa trời đất.
Một khi linh khí chui qua lỗ chân lông tiến vào cơ thể, kế đó trải qua đan điền chuyển hóa là có thể hóa thành pháp lực tích lũy của bản thân. Khi tích lũy tới một mức độ nhất định là có thể thông qua Phi Mao thuật để da thú biến hóa, kết hợp với máu thịt bản thân, từ đó hóa mình thành dạng nửa người nửa thú, có được sức mạnh vượt xa bình thường.
Thế nhưng Viên Minh lại bối rối nhận ra bản thân mình mới ở bước đầu tiên của quá trình này đã bị ngăn lại.
Tiếp đó, hắn lại liên tục thử thêm nhiều lần nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Viên Minh không vì thế mà nhụt chí, hắn đã sớm nghĩ tới việc tu luyện Huyết Khí pháp sẽ không dễ dàng, ngày hôm nay không thành thì ngày mai tiếp tục thử nghiệm, tin rằng cuối cùng mình cũng sẽ thành công.
“Ọt ọt…”
Đúng lúc này, bụng của hắn lại réo lên báo hiệu cơn đói đã tới.
Viên Minh xoa xoa cái bụng trống trơn, đứng lên cắt một khối thịt gấu ra ăn, uống thêm chút nước xong lại tiếp tục tu luyện Huyết Khí pháp.
Tu luyện vô tuế nguyệt(5), chớp mắt đã qua nửa tháng.
Trong huyệt động, Viên Minh khoanh chân ngồi, ngũ tâm triều thiên.
Linh khí thiên địa chậm rãi tụ đến, theo lộ tuyến mà vận chuyển một chu thiên rồi lặn xuống phía đan điền.
Vấn đề lúc trước vẫn còn, linh khí mà hắn vất vả tụ lại nhanh chóng tràn lan, chỉ nháy mắt đã tiêu tán mấy chín phần, chỉ có một luồng linh khí như có như không tiến vào đan điền, chuyển hóa thành pháp lực.
“Vẫn như thế, xem ra tư chất của ta tệ thật.” Viên Minh mở to mắt, thần tình có phần ngưng trọng.
Khổ tu nửa tháng, hắn cuối cũng đã tiến bộ một chút, phá được “bức tường” ngăn cản hắn đưa linh khí vào đan điền, qua đó đã có thể thu nạp linh khí đưa vào đan điền.
Nhưng vấn đế linh lực tán phát vẫn vô cùng nghiêm trọng, cơ hồ là trăm không còn một, hắn khổ tu nửa tháng mà đan điền chỉ tích góp được một chút xíu pháp lực, khoảng cách tới mức có thể thi triển Phi Mao thuật còn rất xa, cứ chiếu theo tốc độ tu luyện hiện giờ thì hắn phải tốn thêm nửa năm nữa mới tích đủ.
Viên Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, đừng nói nửa năm, một tháng sau thôi, chỉ sợ hắn sẽ bị độc phát thân vong.
Không lữ Huyết Khí pháp này vốn thích hợp với cho người Nam Cương tu luyện hơn, thể cốt người Trung Nguyên như hắn có chút thủy thổ bất phục(6) sao?
Hắn không khỏi suy đoán vậy.
Phiền toán hơn là đồ ăn cùng nước uống dự trữ trong động hầu như không còn, không thể an tâm tu luyện tiếp được mà phải ra ngoài kiếm đồ ăn, nhưng dùng thân thể hiện tại mà lỡ đụng phải mấy loại như sói xanh, gấu đen thì mười phần chết chắc.
“Không lẽ ta thực sự bị vây chết ở nơi này? Không, ta còn thời gian, không thể từ bỏ!” Viên Minh cắn chặt răng, khoanh chân làm thể ngũ tâm triều thiên toan tiếp tục khổ tu.
Trước mắt ngoài việc tiếp tục tu luyện thì hắn hầu như chẳng có cách nào khác, bởi nếu ngừng tu luyện thì chỉ có một con đường chết, tiếp tục thử nghiệm mới có thể có một con đường sống.
Nhưng thêm nửa ngày nữa trôi qua, vận hành mười mấy đại chu thiên mà chút pháp lực trong đan điền kia vẫn mảnh như tơ, mờ như mây.
“Cho ta pháp lực…Ta phải trở về Trung Nguyên!” Lửa giận vô hình dâng lên trong lòng Viên Minh, chấp niệm mãnh liệt cũng không giảm mà trái lại còn tăng lên.
Nháy mắt sau đó, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, người gần như ngất đi.
Cùng lúc đó, cánh tay phải đột nhiên hơi nóng lên, tựa như một luồng khí lưu nóng rực thẩm thấm vào rồi lập tức biến mất không thấy tăm tích.
Chú giải:
1. Hủ Tâm đan: Hủ là mục nát, thối nát. Hủ tâm là là mục nát con tim.
2. Ngũ tâm triều thiên: Thế ngồi khoanh chân, hai tay để nơi đầu gối, gan bàn tay, bàn chân và mặt hướng lên trời.
3. Tiểu phúc: phần bụng dưới rốn.
4. Chu thiên – tiểu chu thiên – đại chu thiên: Chu thiên là một cách nói phổ biến trong tu luyện khí công. Nghĩ nguyên bản là một vòng chuyển động không ngừng, không đứt đoạn. Tiểu chu thiên là vòng tuần hoàn giữa hai mạch Nhâm – Đốc, Đại chu thiên vòng tuần hoàn theo kinh lạc toàn thân. Giải nghĩa rất dài dòng
5. Tu luyện vô tuế nguyệt: Việc tu luyện không kể thời gian, sở dĩ nói như vậy bởi người tu luyện thường tiến nhập vào trạng thái vong ngã, quên đi mọi thứ xung quanh, quên đi cả thời gian.
6. Thủy thổ bất phục: Thường nói việc không hợp thời tiết, hoàn cảnh.