WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Tiên Giả

Chương 17: Lư hương (1)

Chương 17: Lư hương (1)





“Chuyện gì xảy ra vậy?” Viên Minh thót tim, vội vàng nhìn chỗ nóng lên trên cánh tay phải.

Nửa tháng nay hắn vẫn luôn ở trong không gian tối tăm, hai mắt cũng dần thích ứng với bóng tối nên có thể thấy chỗ nóng lên có một ấn ký màu xanh nhạt, trông hình dạng giống một cái lư hương.

Ấn ký vốn rất mờ nhạt, lúc này đang dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, trở nên rõ ràng đồng thời tỏa ra những tia sáng yếu ớt.

“Ồ, trên tay mình từ lúc nào lại có thêm cái ấn ký cổ quái này vậy?” Viên Minh ngạc nhiên, đưa ngón tay thứ chạm một cái, kết quả là chỗ da có ấn ký không thấy đau ngứa hay cảm giác bất thường nào.

Hắn suy nghĩ một chút rồi thử điều động chút pháp lực trong đan điền ngưng tụ tới đầu ngón tay, điểm lên trên ấn ký màu xanh.

Ấn ký tuy tỏa ánh sáng mờ nhạt lại mang theo một chút pháp lực như có như không, khiến hắn không nhịn được muốn thử như vậy.

Kết quả, ấn ký màu xanh đột nhiên đột nhiên phát ra lực hút, nhoáng cái đã hút sạch chút pháp lực kia vào vào bên trong.

Viên Minh kinh hãi tái mặt, chút pháp lực kia chính là thành quả mà hắn vất vả nửa tháng mới tích góp được, thế mà chỉ nhoáng cái đã mất hết.

Hắn cuống quýt vận chuyển Huyết Khí pháp, toan kéo pháp lực từ ấn ký trở về nhưng không cách nào hút lại được, tâm trạng theo đó chìm xuống.

Vất vả tích cóp từng tí một mới được chút pháp lực, thế mà giờ lại thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Ngay khi Viên Minh có chút tuyệt vọng, trong ấn ký màu xanh xuất hiện một luồng nhiệt lưu, đồng thời một đoàn vầng hào quang cũng lập tức sáng lên trên cánh tay hắn.

Viên Minh mở to hai mắt nhìn về phía vầng hào quang kia.

Tức thì, hắn kinh ngạc phát hiện trong đoàn quang mang kia không ngờ có một lư hương màu xanh lớn cỡ bàn tay xuất hiện. Lư hương được vầng sáng nâng đỡ, từ từ hạ xuống mặt đất trước người hắn.

Lư hương này nhìn như đồ gốm sứ, có ba chân hai tai nhưng không có nắp đậy, một mặt khắc đồ án Thái Cực Âm Dương Song Ngư, mặt kia khắc hình những ngôi sao, trông như một Tinh Không đồ(2).

Đồ án Âm Dương Thái Cực chiếu sáng rực rõ, trông vô cùng thần bí.

Ở trên lư hương, thình lình còn có cắm ba cây hương đen, hai dài một ngắn.

Viên Minh bị cảnh tượng kỳ dị này hù cho phát hoảng, ngây người hít thở mấy cái, xong mới vươn tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lư hương một hồi, kết quả chỉ thấy một cảm giác nhẵn mịn chân thật theo ngón tay truyền tới.

“Không phải ảo giác.”

Viên Minh ngồi thẳng người lên, xong lại nhẹ nhàng vuốt ve ba cây hương đen, chỉ thấy chất liệu làm hương cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là càng vuốt càng thấy nhẵn mịn, tinh tế.

Hắn lại cúi đầu nhìn cánh tay mình, phát hiện ấn ký đã biến mất, chỉ còn lại một cảm giác nóng rực.

“Kỳ quái, lư hương này rốt cuộc lấy từ đâu ra? Sao lại chạy tới tay mình?”

Đang khi Viên Minh còn đang kinh ngạc, trong đầu có một đoạn ký ức đột nhiên xông ra, tức thì hắn nhớ lại cảnh bản thân mình rơi xuống sông, điên cuồng chạy trốn giữa sóng nước cuồn cuộn, cuối cùng là bị dòng nước ngầm cuốn xuống đáy nước.

Trong lúc hỗn loạn ấy, hắn thấy một tia sáng dưới đáy sông, đưa tay quờ quạng tóm được một vật gì đó.

Vật đó, chính là một cái lư hương.

Viên Minh lập tức nheo mắt lại, càng nhìn lư hương này, hắn càng thêm ngạc nhiên.

Tuy còn chưa biết lư hương này rốt cuộc là cái gì, nhưng vật này có thể bám vào người hắn thì tuyệt đối không phải là phàm vật.

Viên Minh đưa lòng bàn tay áp vào lư hương, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt lưu truyền qua rồi rất nhanh xông thẳng lên đầu.

Hắn lập tức cảm thấy đầu thanh tỉnh, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ từ những ngày tu luyện đều biến mất hết, tinh thần phấn khởi dị thường.

“Lư hương này quả nhiên là thần vật, vậy mà có hiệu quả nâng cao tinh thần.” Viên Minh mừng rỡ tự lẩm nhẩm.

Hắn nhìn ba cây hương đang đứng lặng trong lư hương, suy nghĩ một chút rồi lại lần nữa dùng cách lấy gỗ khoan gỗ tạo lửa, châm lên một miếng vải.

Hắn cầm miếng vải cháy, cẩn thận đưa về phía lư hương, thắp một cây hương trong đó.

Đầu hương được châm lửa, nhen lên một hạt tinh hỏa, hình thành một điểm sáng nhỏ giữa không gian tăm tối của huyệt đồng, đồng thoải tỏa lên khói hương.

Viên Minh nhất thời ngửi được một hương thơm đặc biệt chưa từng xuất hiện trong đầu, là mùi pha giữa đàn hương và tùng hương, có điều vừa ngửi được một chút đã khiến thần trí hắn trở nên mơ hồ, hai mắt bắt đầu nhòe đi.

“Mê hương?”

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Viên Minh đã lập tức rơi vào trong một khoảng hắc ám, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cũng không biết phải qua bao lâu, hắn mới từ từ khôi phục ý thức, đồng thời nghe được một tràng âm thanh ồn ào từ bốn phía truyền tới.

“Không ổn, có dã thú đột kích!” Viên Minh giật nảy người, mở trừng hai mắt.

Nhưng đập vào mắt hắn không phải là huyệt động u tối, mà là cái trác án (3) vô cùng lớn được phủ vải thêu hoa vàng óng ánh.

Trên trác án thấy đặt ngăn nắp văn phòng tứ bảo (4) cùng một một xấp thư sách bìa vàng, bút lông thì cán ngọc lông sói, nghiên mực thì chất ngọc khắc rồng, kiện nào cũng tinh xảo hoa mỹ.

“Nằm mơ?”

Viên Minh bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện mình đang ở trong một đại điện tráng lệ.

Dưới đại điện đường, có bốn người mặc cẩm y màu trắng, hai nam hai nữ, phân biệt cúi đầu đứng hai bên.

“Bệ hạ, người tỉnh ngủ rồi?” Lúc này, một giọng nói the thé đột nhiên vang lên bên cạnh.

Viên Minh bây giờ mới để ý bên cạnh hắn còn có một nam tử âm nhu mặc cẩm bào, tay cầm phất trần, mặt trắng không râu.

“Bệ hạ?” Viên Minh híp mặt lại tự hỏi, không lẽ là đang gọi mình?

Nhìn nụ cười nịnh nọt của gã, Viên Minh cau mày, đưa tầm mắt dừng lại trên một tấm gương đồng bóng loáng được đặt trên một cái bàn khắc hoa. Chiếc gương bóng loáng chiếu rõ thân ảnh của hắn, bất ngờ lại là một thiếu niên vận áo bào hoa lệ màu vàng, trên ngực áo có thêu đồ án ngũ trảo kim long.

Thiếu niên kia cũng trạc tuổi hắn nhưng gương mặt thì chẳng giống chút nào!

Cơ thể Viên Minh không khỏi ngả về sau, khẽ dựa lên trên long ỷ.

“Ôi, nô tài đáng chết, kinh động đến bệ hạ.” Nam tử âm nhu lại càng hoảng sợ, vội vã quỳ sụp xuống, miệng cuống quýt hô.

Bốn người dưới đường cũng giật mình, nhao nhao quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Trong lòng Viên Minh lúc này đang vô cùng rối rắm, làm gì có để ý tới đám người nam tử âm nhu.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.