Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 146: Hành trình thần bí (2)

Chương 146: Hành trình thần bí (2)


Cự nha giữa tràng chém giết nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.

Nha Minh chi thuật(*) của nó hiệu quá kéo dài, nếu không phải là kẻ có thực lực tương đương như đối thú cũ kim viên bốn mắt này, cơ bản không thể hồi phục nhanh như vậy được, rốt cuộc tên tu sĩ nhân loại trước mắt đã dùng thủ đoạn gì?

Cự nha màu đen hướng về phía kim viên bốn mắt, phát ra một tiếng quạ kêu, tức thì sóng âm màu đen lại lần nữa phun ra ngoài, bao trùm thân thể kim viên.

Kim viên bốn mặt chợt đờ người ra, trong khi đó cự nha màu đen tranh thủ cơ hội rời khỏi chiến trường, quay người đuổi theo hướng Viên Minh.

Viên Minh cảm nhận được cự nha đang đuổi theo mình, trong lòng kinh hãi, vội tăng tốc đồng thời sử dụng cách từng dùng để đối phó kim viên, không ngừng thay đổi phương hướng, dựa vào những cây tùng cao lớn để cản trở cự nha đuổi theo.

Tuy nhiên, cự nha có thể bay nên cây côi ngăn cản cũng có hạn, khoảng cách hai bên vẫn đang không ngừng rút lại.

Thời khắc Viên Minh đang âm thầm kêu khổ, tầm mắt phía trước đột nhiên mở rộng.

Sau khi chạy một mạch ra khỏi rừng tùng đen, lúc này hắn đang bị một con suối rộng mấy trượng ngăn trở.

Nước suối có màu xám trắng, đứng cách khá xa đã có cảm nhận được hơi lạnh truyền đến, hiển nhiên không phải là suối nước bình thường.

Nghe tiếng cự nha đang xé gió đuổi tới gần, Viên Minh chợt cắn răng, thả người nhảy vào dòng suốt, biến mất không còn thấy gì nữa.

Cự nhanh lao đến nhanh như chớp, há miệng phát ra một tiếng quạ kêu về chỗ mà Viên Minh mới vừa xuống nước.

Một mảng sóng âm màu đen đập vào mặt nước, tức thì mặt nước xuất hiện từng gợn sóng nước lăn tăn, một lúc sau mới dần tiêu tán.

Cự nha bay lượn trên không trung, cặp móng vuốt đen bóng sắc lẻm tỏa sáng lập lòe, chỉ chờ Viên Minh ngoi lên là sẽ cho hắn một đòn trí mạng.

Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chẳng thấy có dấu hiệu nào chứng tỏ Viên Minh sẽ trồi lên, giống như hắn đã hoàn toàn biến mất.

Cự nha màu đen lại tiếp tục chao lượn giữa không trung thêm một lúc mà vẫn không thấy gì, cuối cùng cũng phải vỗ cánh bay đi.

Mặt suối cách đó mấy chục trượng đột nhiên khẽ động, để lộ ra một con cóc màu đen, nhìn kỹ chính là Viên Minh đã đổi da vượn sang da cóc, có điều lúc này hắn thực sự không thể không nhảy lên bờ, toàn thân không ngừng run lẩy bẩy.

Dòng suối này lạnh giá bất thường, ẩn chứa một loại âm khí kỳ lạ, dù tấm da cóc đen cũng không thể ngăn cách, để không ít âm khí xâm nhập vào thân thể hắn.

Viên Minh giải trừ biến thân cóc, để lộ ra bản thể.

Hắn lực này mặt mũi tái nhợt, tứ chi còn nổi lên dấu bầm đen, đây chính là biểu hiện của việc bị âm khí nhập thể.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết, điều động pháp lực từ trong đan điền chảy ra khắp cơ thể, cố gắng xua tan âm khí trong người.

Nhưng Cửu Nguyên quyết là công pháp Mộc thuộc tính, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực và thể lực, nhưng khu trừ âm khí lại không phải sở trường của nó, kết quả là bất luận hắn vận chuyển thế nào cũng chỉ xua tan được một chút ít âm khí.

Đang khi cảm thấy lo lắng, Viên Minh chợt nhớ ra một vậy, vội đưa tay vỗ nhẹ lên túi trữ vật, tức thì một món đồ màu đỏ lửa hiện ra trong tay hắn, nhìn kỹ chính là cái sừng cong đỏ lửa mà hắn tìm được trong núi lửa Tháp Lý khi trước.

Hắn nắm chặt cái sừng rồi vận khởi pháp lực rót vào trong đó.

Ánh đỏ trên cái sừng chợt bừng lên rực rỡ, bao phủ thân thể hắn lại, đồng thời một cỗ lực lượng nóng rực tràn vào trong người hắn.

Kể từ khi có được cái sừng này, Viên Minh đã tìm hiểu lai lịch của nó, tiếc là không tìm thấy bất kỳ manh mối gì.

Loại bảo vật như này nếu cứ để đó không dùng thì quá lãng phí, hắn cẩn thận nghiên cứu qua về cái sừng con nay, phát hiện nó không những có thể hấp thụ hỏa lực nóng bỏng, mà còn có thể phát ra nhiệt lực.

Âm khí trong người Viên Minh bị cỗ lực lượng nóng rực kia quét tới, liền nhanh chóng tan rã rồi tiêu tán ngay sau đó.

Hắn ầm thầm mừng rõ, ngắm nghía sừng cong đôi lần xong thu nó vào.

“May là âm khí đã bị bức ra ngoài, nếu để nó lưu lại trong người thì phiền phức, nước suối này không biết là chất nước gì mà lại ẩn chứa âm khí lợi hại như vậy.” Viên Minh đứng dậy quan sát suối nước, sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh.

Hòn đảo này không chỉ có linh khí nồng đậm, còn có loại hung thú kì lạ như kim viên bốn mắt, cự nha màu đen ẩn mình, bây giờ còn xuất hiện một dòng suối chứa âm khí, đúng là càng lúc càng thần bí.

Viên Minh lúc này không những không thấy căng thẳng, trái lại còn nổi lòng hiếu kỳ muốn thăm dò nơi này, nghĩ ngợi một chút xong liền đi dọc theo con suối tiến về phía trước.

Đi chưa được bao xa, Hỏa Sàm Nhi trong túi linh thú lại lần nữa hưng phấn hét ầm lên.

Viên Minh thoáng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn thả nó ra ngoài.

Nhưng khi Hỏa Sàm Nhi vừa ra đã lập tức muốn chạy tới phía trước, lại bị Viên Minh kéo lại.

“Hỏa Sàm Nhi, đảo này nguy cơ trùng trùng, chúng ta phải hành động thận trọng, đừng có chạy loạn khắp nơi, rủi gặp phải hung thú lợi hại, ta cũng không bảo vệ được ngươi, nghe hiểu không?” Viên Minh trầm giọng căn dặn.

Hỏa Sàm Nhi liên tục gật đầu.

Viên Minh lúc này mới buông nó ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức chạy tới phía trước.

Hắn vội vàng đuổi theo, một người một thú rất nhanh tiến lên thêm chừng một dặm nữa, kết quả trước mắt xuất hiện một ngọn núi thấp, cao có khoảng mười mấy trượng.

Hỏa Sàm Nhi đi thẳng tới trước vách núi, ngẩng đầu nhìn lên không nhúc nhíc, chỉ thấy vách đá quấn đầy dây leo, còn có mấy tảng đá lớn nghiêng mình tựa vào chỗ này.

Sau một lúc lâu, nó nhảy lên trên một tảng đá lớn, đưa móng cào cấu vách đá, tựa hồ muốn phá vỡ chỗ đó.

“Ngươi nói là, chỗ vách đá này có gì đó quái lại?” Viên Minh bước tới hỏi.

Hỏa Sàm Nhi gật gật cái đầu nhỏ, miệng liên tục phát ra tiếng rít chói ta, giống như đang thúc giục Viên Minh đi qua.

*Chú giải*

*.Nha minh chi thuật: Nha minh là tiếng quạ kêu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch