Viên Minh vẫn như thường lệ, đầu tiên hoàn thành việc rèn phôi, sau đó mới theo lời Phương Cách sư huynh chỉ, băng qua Hỏa phường đi tới khí lư.
Khí lư là một tòa viện lạc độc lập cỡ nhỏ nằm ở phía sau Hỏa phường.
Hai bên cách nhau chỉ vỏn vẹn mười mấy bước chân, nhưng so với với Hỏa phường bên kia ồn ào hối hả, Khí lư có vẻ u tĩnh an bình hơn rất nhiều.
Viên Minh rảo bước đi vào sảnh giữa của viện. Thứ đầu tiên hắn thấy là một phòng trưng bày triển lãm các loại vật phẩm, đại bộ phận trong đó là các đồ vật kiểu như bộ yên ngựa mà các đệ tử Hỏa phường bên kia làm ra mỗi ngày, ngoài ra còn có một ít binh khí đao thương kiếm kích.
Hắn bất giác thả chậm bước chân đi giữa chúng, quan sát dàn binh khí chói mắt hai bên trái phải, chỉ thấy một số ít trên đó được khắc những đường phù văn kỳ dị, liền biết đó hẳn đều là pháp khí.
“Đẹp quá nhỉ?” Lúc này, một giọng nói bỗng từ phía sau vang lên.
Viên Minh vội vàng quay đầu, thấy ngay một nam tử trung niên râu ria xồm xoàm, tóc ngắn rối bù, thân mang áo ngắn, một tay ngoáy tai, tay kia cầm một bó ống giấy màu trắng, đứng ở cách đó không xa.
Bên hôm người kia treo một tấm lệnh bài đệ tử nội môn màu lục giống cái của Trần Uyển, Phương Cách, hẳn đây chính là vị sư huynh kia.
“Bái kiến A Mộc Hợp sư huynh.” Viên Minh lập tức hành lễ.
“Mấy pháp khí này quá đẹp, đặc biệt là những phù văn kia, đường nét phác họa kết hợp quá thực là một nghệ thuật.” Nam tử trung niên trông hơi lôi thôi kia đi lên phía trước, ánh mắt rơi vào mấy pháp khí trong tủ trưng bày, lên tiếng ngợi khen.
Viên Minh thấy thế bèn quan sát kỹ phù văn trên những pháp khí kia.
Cẩn thận nhìn một lần khiến hắn cũng không nhịn được có chút sửng sốt.
Vốn chỉ xem là đường nét phác đơn giản, nhưng khi hắn tập trung thần niệm, khi nhìn kỹ lại thấy chúng như những vật sống nhúc nhích.
Có đường nét mềm mại uốn lượn như nước chảy, có đường nét sinh sôi dày đặc như cây cối vút lên, lại có đường nét xoắn vặn dữ dội như ngọn lửa bốc lên…
Viên Minh nhìn xem mà giống như bị rơi vào trong đó, ánh mắt ngưng tụ, ngây người bất động.
Không biết qua bao lâu, bờ vai hắn thình lình bị người ta vỗ một cái, dị tượng trước mắt lúc này mới đột nhiên biến mất, đầu óc khôi phục lại thần chí.
Hắn mờ mịt quay đầu, thấy vị sư huynh lôi thôi kia đang cau mày chằm chằm nhìn hắn.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” Sư huynh lôi thôi hỏi.
Viên Minh dừng một chút rồi mới thành thật kể hết những gì mình mới thấy ra.
Sư huynh lôi thôi nghiêm túc lắng nghe, tràng mày càng lúc càng nhíu chặt, tựa như có điều nghi hoặc gì đó rất lớn, im lặng mất một hồi lâu.
Viên Minh quan sát nét mặt y biến đổi, trái tim cũng căng thẳng theo, không biết là xảy ra chuyện gì.
Ngay khi hắn có chút lo lắng bất an, chợt thấy cái cằm đầy gốc râu của vị sư huynh kia giãn ra, rồi y bật cười ha hả.
Điều này làm Viên Minh càng thêm bối rối.
“Ha ha ha, không ngờ là người đồng đạo nha. Ta gọi A Mộc Hợp, tiểu huynh đệ ngươi tên là gì?” Sư huynh lôi thôi vỗ vai Viên Minh, cao giọng cười nói sang sảng, chấn cho lỗ tai Viên Minh ong ong một hồi.
Viên Minh còn chưa kịp trả lời, chợt nghe một loạt những tiếng chửi mắng từ trong mấy gian phòng cửa sổ đóng chặt truyền ra :
“A Mộc Hợp, ngậm cái miệng chó của ngươi vào…”
“A Mộc Hợp, còn cười nữa ta rút lưỡi ngươi…”
“A Mộc Hợp, im lặng…”
A Mộc Hợp nghe thế vội nín bặt, sau đó hạ giọng nói với Viên Minh: “Đi mau, đi mai, mấy lão già kia đang khắc phù khai linh cho pháp khí, chút nữa thất bại lại đổ lên đầu chúng ta.”
Nói đoạn, y liền kéo tay áo Viên Minh đi tới phía hậu viện.
Viên Minh đi theo sau lưng y, liền nghe được một tràng những tiếng lầu bầu cực nhỏ: “Bà nương không sinh em bé lại đổ tại cạnh giường không chịu thêu hoa, qua mấy ngày nữa, ngươi chớ có đổ cho đường không bằng phẳng…”
Viên Minh chợt cảm giác, tên này oán niệm sâu nặng quá ha.
Hai người đi một mạch vào trong một gian phòng ở hậu viện. Lúc này, A Mộc Hợp mới thả ống giấy trên tay xuống, quay người khép cửa phòng lại.
Viên Minh đưa mắt quét quanh gian phòng, nhất thời không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy trong phòng căn phòng diện tích không lớn lắm bày biện đầy đồ đạc, có điều trái ngược với với hình tượng lôi thôi của A Mộc Hợp, gian phòng được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, gọn gàng.
Ngoại trừ một chiếc giường ở sát bức tường phía bắc và hai chiếc bàn vuông trước mặt Viên Minh, sát các bức tường phía đông và phía tây của căn phòng đều bày một dãy giá sách bằng gỗ cao ngang đầu người, bên trong xếp những ống giấy tròn ngăn nắp.
Hai chiếc bàn vuông trước mặt được ghép lại với nhau thành một chiếc bàn dài, phía trên bên trái có đặt ngay ngắn giá bút, mực và nghiên mực, bên cạnh là một xấp giấy trắng được gấp lại một cách chỉnh tề.
Dưới gầm bàn có ba cái giỏ lớn bằng trúc xếp cạnh nhau, trong đó chất đầy giấy đã bị vò thành cục.
Điều khiến Viên Minh hơi khó hiểu chính là, bên cạnh giỏ trúc còn đặt một thùng gỗ đựng nước, bên trong đen kịa, lờ mờ chiếu ra những gợn sóng lăn tăn.
“Tiểu huynh đệ, người vừa mới nói, ngươi tên là gì?” A Mộc Hợp nhìn Viên Minh hỏi.
Viên Minh lúc này mới rảnh rỗi, vội vàng xưng tên.
“Viên Minh, hình như từng nghe ai nhắc qua…” A Mộc Hợp gãi gãi mái tóc hơi rối của mình.
Bỗng nhiên, y lại lắc đầu tựa như không nhớ ra được là ai từng nói, đồng thời cảm thấy nó không quá quan trọng, bèn mở miệng hỏi:
“Đệ tử bình thường sẽ không tới khí lư bên này, ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.”
“Ta hôm qua hoàn thành mục tiêu rèn phôi ngàn búa, Tam động chủ lệnh ta đến chỗ sư huynh học vẽ phù.” Viên Minh đáp.
A Mộc Hợp nghe thế khẽ gật đầu, nói: “Không tệ, không tệ, người gần nhất hoàn thành ngàn búa rèn phôi chính là…”
“Chính là người gần nhất.” Y nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra được tên họ người kia.
Viên Minh nghe xong chỉ biết câm nín.
“Vừa rồi người nói, khi nhìn những phù văn kia sẽ có cảm ngộ khác nhau, điều này rất tốt, nó nói rõ ngươi hoặc là thiên tư rất cao trên phương diện vẽ phù, hoặc là kẻ trời sinh thần hồn cường đại.” A Mộc Hợp cũng không thấy xấu hổ chút nào, đường hoàng nói.
Viên Minh nghĩ ngẫm liền cảm thấy khả năng lớn là cái sau, hơn nữa thần hồn của hắn cũng không phải trời sinh cường đại, mà là do tu luyện Minh Nguyệt quyết tạo ra.
Vừa nghĩ tới đây, hắn lại vô thức nhớ tới con mèo bạc thần bí kia, có điều ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua.
“Sư huynh, tại sao ta lại có cảm ứng như vậy?” Viên Minh hỏi.
“Những phù văn trên pháp khí mà ngươi thấy đều đã trải qua quán linh, đã có có thuộc tính cơ bản câu thông thiên địa linh khí, khi ngươi dồn thần hồn xuống, lại thêm thần niệm đủ chuyên chú, tự nhiên có thể nhìn thấy.” A Mộc Hợp giải thích.
Viên Minh giật mình, trách không được lúc trước khi nhìn phù văn trong bản chép tay của Hắc Mộc trưởng lão lại không có loại cảm giác đó.
“Vì ngươi đã ở đây, hôm nay ta sẽ bắt đầu dạy ngươi luôn, bắt đầu từ việc nhận biết phù.” A Mộc Hợp nói.
Nói xong, y liền xoay người lấy một cuốn sách đóng gáy bằng tay từ trên giá sách xuống, đặt lên bàn rồi mở ra.
“Cái có các đường xoắn vòng cung là hỏa diễm văn, cái có ba đường song song lượn sóng này là thủy lãng văn, cái có góc cạnh rõ ràng là thổ nham văn… ” A Mộc Hợp vừa lật sách vừa nói.
Viên Minh thu hết vào trong mắt, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.
Hắn phát hiện những phù văn mà A Mộc Hợp cho hắn xem, so với những cái hắn thấy trong bản chép tay của Hắc Mộc trưởng lão có khác biệt rất lớn, thậm chí so với những cái mới thấy trên pháp khí ban nãy cũng không giống.
“Ngậm miệng.” Viên Minh còn chưa lên tiếng hỏi đã bị một tiếng quát lớn cắt ngang.
Viên Minh giật nảy mình, nhìn về phía vị sư huynh đột nhiên nổi giận, nhất thời có chút lúng túng.
“Lúc ta giảng tri thức phù văn, không được phép cắt ngang.” A Mộc Hợp nghiêm nghị ngói.
“Đã rõ.” Viên Minh nuốt nuốt bọt, thế mới biết vì cái gì mà Phương Cách sư huynh lại nói A Mộc Hợp tính tính cổ quái.
A Mộc Hợp giảng tiếp, đồng thời tiếp tục lật sang phần sau. Viên Minh lúc này mới phát hiện phù văn đằng sau bắt đầu trở nên “bình thường”, tương ứng với những phù văn mà hắn thấy trước đó.
Đợi đến khi xem hết tất cả phù văn, A Mộc Hợp mới cất tiếng hỏi: “Có cái gì không hiểu không?”
“A, sư huynh, ta muốn hỏi, mấy loại phù văn đằng trước so với đằng sau sao lại khác biệt lớn như vậy?” Viên Minh vội hỏi.
“Mấy loại đằng trước là phù văn thuộc tính ngũ hành cơ bản nhất, tựa như học viết chữ vẽ tranh, phù văn đằng sau đa số là do chúng biến hình hoặc tổ hợp lại. Cho ngươi học cái này là để phòng sau này nhìn thấy lại nhận không ra.” A Mộc Hợp giảng thích.
“Thì ra là vậy.” Viên Minh giật mình nói.
“Người vừa mới bắt đầu học, không cần vội hạ bút, trước tiên ghi nhớ hết hình dạng những phù văn này, chỉ khi đạt đến trình độ trong tâm có phù, lúc hạ bút mới có thể vẽ ra được.”
“Vâng.” Viên Minh lập tức đáp.
“Ngươi trước tiên bắt đầu từ hỏa diễm văn đi, nhìn cho kỹ vào, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, sau đó đến vẽ thử.” A Mộc Hợp căn dặn.
Nói đoạn, y lật đến hỏa diễm văn để Viên Minh tự quan sát kỹ.
“Ta xem kỹ rồi.” Viên Minh chăm chú nhìn một lát rồi gật đầu nói.
A Mộc Hợp nghe thế, nhìn chằm chằm Viên Minh không nói lời nào, có vẻ rất bất mãn với thái độ qua loa của hắn.
Viên Minh đành phải tiếp tục cẩn thận nhìn chằm chằm phù văn thêm một lúc lâu nữa, rồi mới ngẩng đầu nói: “Ta thực sự xem kỹ rồi.”
Hắn sở hữu thần hồn không yếu, đồng thời có được năng lực nhìn qua là không quên, thế nên cũng không thể nói là qua loa, mà thực sự đã ghi nhắc mọi chi tiết của hỏa diễm văn vào trong não hải.
“Thử vẽ lại nó một lần xem.” A Mộc Hợp mở một trang giấy ra, nói.
Dứt lời, y lại gỡ một cái bút lông từ trên giá bút xuống, quệt qua nước mực rồi đưa cho Viên Minh.
Viên Minh lúc này mới chú ý thấy, nước mực trong nghiên không cần mài, cũng chưa đông đặc, đồng thời trong nước mực đen còn hơi ửng đỏ, có thể nhìn thấy chất cát tinh mịn, hiển nhiên không phải mực bình thường.
Viên Minh không biết đã bao lâu không sờ tới cán bút, khi nhận lấy không ngờ lại khá tự nhiên cầm bút nhấc lên, động tác cũng không có vẻ cứng nhắc, giật cục.
Trên người hắn mặc quần áo ngắn của Hỏa Luyện đường, vậy nên không cần xắn tay áo, cứ thế đưa một tay cầm bút, hít sâu một hơi, cẩn thận hồi tưởng đường nét hỏa diễm văn trong đầu một chút, xong lập tức bắt đầu phác họa.
Theo đầu bút lông xoay chuyển, một đường nét màu đỏ đen bắt đầu phác họa thành hình trên giấy, hơn nữa còn lưu loát đến bất ngờ.
Nhìn một màn này, A Mộc Hợp cũng không khỏi nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Y kinh ngạc vì Viên Minh không ngờ lại tự tin hạ bút như vậy, thời điểm hạ bút không có chút do dự nào, thế nên không hề xuất hiện tình huống đoạn bút phải tô lại.
Phải biết, vẽ phù văn tối kỵ đoạn bút, đoạn bút như tắt thở. Vậy nên việc này đòi hỏi người vẽ phải dùng một nét, vẽ một mạch mà thành.
Y rõ ràng chưa nhắc đến vấn đề này, vậy mà Viên Minh lại làm được ngay.
Đợi đến khi Viên Minh ngừng bút, A Mộc Hợp nhíu mày hỏi: “Ta nói tiểu tử ngươi, có phải đã từng học vẽ phù phải không?”
“Không có.” Viên Minh lắc đầu, nhưng trong lòng hơi hoảng.
“Thế này thì kỳ quái, làm sao ngươi biết cần một bút vẽ xong?” A Mộc Hợp hỏi.
Vẽ phù cần một mạch hoàn thành, điểm này Viên Minh đã thấy trong bản chép tay của Hắc Mộc trưởng lão, thế nên không cần A Mộc Hợp nhắc, hắn đã biết rồi.
Nhưng biết được và làm được lại là hai việc cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, bởi thế mà với việc này, chính hắn cũng có chút bất ngờ.