Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 158: Ly thể (1)

Chương 158: Ly thể (1)





“À, ta từng học hội họa và thư pháp khi còn nhỏ, lúc ấy theo dạy bảo của sư phụ, có yêu cầu với việc điều khiển bút lông, bởi vậy chỉ là thói quen mà thôi.” Viên Minh tìm một bừa một lý do, giải thích.

Cũng may A Mộc Hợp không để ý chuyện này lắm, chỉ khẽ gật đầu xong cũng không hỏi thêm nữa.

Có điều vào lúc này, hỏa diễm văn mà Viên Minh mới vẽ trên giấy xong bỗng tỏa khói xanh, bất ngờ tự bốc cháy hừng hực.

Viên Minh không biết chuyện gì xảy ra, sợ cháy lan sang giấy trắng bên cạnh, theo bản năng vươn tay ra định dập.

A Mộc Hợp bên cạnh thì kinh ngạc ngăn hắn lại, sau đó không hề để ý ngọn lửa đang cháy rừng rực, đưa tay cầm tờ giấy kia lên, nâng lên trước mắt quan sát tỉ mỉ.

Đợi tới khi tất cả các bộ phận của phù văn cháy hết, y mới ném trang giấy đang cháy vào thùng nước dưới bàn.

Ngọn lửa lập tức tắt ngấm, kéo theo tro đen nổi lềnh bềnh trong nước.

Viên Minh thấy thế, đoán là mình lần đầu vẽ phù thất bại khiến nó bốc cháy, đồng thời cũng hiểu vì sao phải đặt thùng nước ở đây.

Nghĩ như thế, hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao trên bản chép tay của Hắc Mộc trưởng lão lại không nhắc đến?

Có điều nghĩ lại thì, bản chép tay kia là để ghi lại những phù văn mà y thu thập được cùng tâm đắc vẽ của y, không phải tài liệu dạy học dành cho người mới bắt đầu, không đề cập có lẽ cũng là bình thường.

“Thiên tài, tiểu thử ngươi đúng là một thiên tài.” A Mộc Hợp chộp bả vai Viên Minh, kinh hỉ nói.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ là do ta vẽ phù thất bại gây ra sao?” Viên Minh vội vàng giãy thoát, hỏi.

“Người mới thử vẽ phù lần đầu tiên, thất bại là rất bình thường, nhưng lần đầu tiên đã có thể đắc khí, dù phản ứng trễ chút nhưng đã là cử chỉ của thiên tài.” A Mộc Hợp mừng rõ khó nén, nhịn không được hô lên.

“Xin hỏi sư huynh, đắc khí là thế nào?” Viên Minh trái lại thần sắc trên mặt không có bao nhiêu thay đổi, chỉ là có chút nghi hoặc hỏi thăm.

“Cái gọi là đắc khí chính là phù văn vẽ lúc đầu có năng lực câu thông thiên địa linh khí hay không, đây là điểm mấu chốt quyết định việc vẽ phù văn được hay không. Phù văn được vẽ càng tốt thì đắc khí càng nhanh.” A Mộc Hợp hồ hởi giải thích.

Nghe y giải thích như vậy, Viên Minh liền hiểu ra.

Điều này giống như lúc hắn học Minh Nguyệt Quyết, tọa chiếu nội quan là cơ sở nhập môn.

Chỉ có điều, so với cái điều kiện nhập môn nội quan thức hải(1), kinh mạch và đan điền của Minh Nguyệt quyết, hắn học vẽ phù, nhập môn xem như nhanh hơn rất nhiều.

“Bởi vậy có thể thấy được, ngươi ít nhất rất có thiên phú trên phương diện vẽ phù nha.” A Mộc Hợp vừa cười vừa nói.

“Đều do sư huynh biết cách dạy bảo.” Viên Minh nghe vậy, trong lòng cũng thấy vui mừng.

“Tốt, hôm nay trước hết dạy người những thứ này, quyển sách phù này ngươi có thể đem về, nhớ thường xuyên luyện vẽ, đợi khi học xong hết thì lại đến tìm ta.” A Mộc Hợp nghe hắn đáp, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.

“Đa tạ sư huynh.” Viên Minh lên tiếng cám ơn.

“Bút mực nghiên giấy cần thiết khi quay về luyện tập đều có thể mua ở Thanh Phù đường. Nhớ kỹ, mực tạm thời cứ dùng mực bình thường là được, không cần mua mực phù.” A Mộc Hợp căn dặn.

“Lúc luyện tập nếu dùng mực phù thì sẽ thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Tất nhiên là tốt hơn, nhưng điều kiện tiên quyết là người phải có tiền! Mực thường thì dù ngươi có vẽ phù tốt cỡ nào cũng sẽ không đắc khí, có điều với người mới học mà nói thì cũng gần đủ rồi. Thứ ta cho ngươi dùng vừa rồi chính là mực phù, dùng chu sa và một ít khoáng thạch bột phấn đặc thù hòa trộn mà thành mực phù đặc biệt, về sau khi ngươi chân chính vẽ phù cũng dùng loại mực này. Giá cả hai bên khác nhau như ngày với đêm, thế nên trong lúc luyện tập đừng dùng mực phù, quá lãng phí.” A Mộc Hợp khoát khoát tay, nói.

Viên Minh nghe thế âm thầm líu lưỡi.

Những thứ nên hỏi hôm nay đều đã hỏi, hắn cũng không ở lại đây lâu, sau khi cáo từ A Mộc Hợp liền mang theo sách phù rời đi.

Rời khỏi khí lư rồi, Viên Minh quay đầu đi thẳng đến Thanh Phù đường.

Từ lúc bước vào tông môn tới này, hắn với Thanh Phù đường vẫn luôn là chỉ biết tên mà chưa từng thấy, chỉ biết đó là đường khẩu chuyên xử lý công việc kinh doanh của tông môn.

Nghe nói pháp bảo khí vật mà tông môn sản xuất, linh tài đan dược, linh thú được thuần dưỡng, thậm chí việc buôn bán thú nô, đều là thông qua Thanh Phù đường để tiến hành giao dịch.

Đệ tử trong môn phái và các trưởng lão chấp sự đều có thể mua đồ ở Thanh Phù đường, chỉ cần thanh toán điểm cống hiến là được.

Sau khi mua đủ các thứ cần thiết cho việc vẽ phù văn, Viên Minh liền thẳng chỗ ở, tiếp tục tu luyện.

Thời gian nhoáng cái đã qua gần nửa tháng.

Trong đến, trăng sáng treo cao.

Viên Minh khoanh chân ngồi trong phòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên người hắn.

Đi tới Bích La Động đã được một khoảng thời gian không ngắn, sau khi thoát khỏi kiểu sống màn trời chiếu đất, ăn lông ở lỗ của Phi Mao thú nô kia, thân hình, dung mạo của Viên Minh trong lúc bất tri bất giác phát sinh một chút biến hóa.

Da của hắn lần nữa trở nên trắng mịn, dưới ánh trăng chiếu rọi như bao phủ một tầng hào quang mờ ảo màu trắng, nhìn qua có chút không rõ ràng lắm.

Giờ phút này, mèo bạc vốn rất hiếm khi lộ diện trước mắt Viên Minh lại đang ngồi xổm trên cái bàn cạnh cửa sổ trước người hắn.

Sở dĩ mèo bạc xuất hiện ở đây, là vì trải qua khoảng thời gian được chỉ điểm hướng dẫn này, Viên Minh tu luyện công pháp Minh Nguyệt Quyết có tiến triển tương đối nhanh, tầng thứ nhất đã sắp tới lúc viên mãn.

Đương nhiên, loại tiến triển nhanh chóng này chỉ là so với Viên Minh trước đó, còn trong mắt mèo bạc, thiên tư của hắn vẫn ngu dốt như trước.

Viên Minh nhắm nghiền hai mắt, ôm lư hương trong ngực, chỗ mi tâm lờ mờ thấy có ánh sáng chớp động.

Ở trong đầu hắn, lực lượng thần hồn vốn tán loạn đang chậm rãi ngưng tụ, rồi từ từ dung hợp thành một một điểm sáng rực rỡ, cuối cùng tụ ra một quả cầu ánh sáng màu trắng như trăng tròn lơ lửng trên không.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch