Vầng trăng này vừa dâng lên cao trong thức hải Viên Minh, lập tức tỏa hào quang chiếu rọi khắp bống phía, soi sáng toàn bộ thức hải của hắn.
Đám sương mù màu máu vốn đang bị lực lực thần thức bức lui đến khu vực rìa thức hải, dưới ánh trăng sáng trắng chiếu xuống, nhất thời như tuyết đọng tan rã rồi lập tức biến mất.
Viên Minh đột nhiên mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy gian phòng vốn tối tăm trở nên sáng sủa hơn mấy phần, đồ đạc bày biện trong phòng trông cũng rõ ràng hơn nhiều.
Cùng lúc đó, linh đài(2) của hắn cũng là một mảnh sáng rõ trước này chưa từng có, chỉ thấy thần thanh khí sáng, cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, tiếng gió luồn qua cánh lá, thậm chí tiếng đóng cửa của mấy vị đồng môn khác, tất cả đều truyền vào tai hắn vô cùng rõ ràng, thậm chí tập trung tinh thần hơn một chút còn có thể nghe được những tiếng ở xa hơn nữa.
Trừ thị lực và thính lực tăng lên, khứu giác của Viên Minh cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Mùi nhựa cây từ cây tùng già bên cửa sổ, mùi cỏ xanh trên đất, mùi than củi tận Hỏa phường phía bên kia, tất cả hắn đều có thể ngửi thấy.
Rất hiển nhiên, tầng một công pháp Minh Nguyệt quyết viên mãn, ngoài việc tăng lực lượng thần hồn của hắn lên, còn khiến năng lực cảm giác của hắn tăng lên khá nhiều.
Nhưng Viên Minh ngoài việc cảm thấy hưng phấn, hắn đồng thời lại thấy hơi hoang mang. Mèo bạc rõ ràng ngồi ngay ngắn trên cái bàn trước mặt cách hắn không xa, thế nhưng hắn chỉ có thể thấy đối phương, chứ không nghe được tiếng thở, ngửi không thấy mùi của nó.
Loại cảm giác này giống như con mèo bạc kia không phải là thật vậy.
“Chỉ là một tầng công pháp viên mãn, đáng để vui mừng thế sao?” Tiếng mèo bạc vang lên trong đầu Viên Minh, nghe huyền ảo mà lạnh lùng.
“Nếu không có ngươi chỉ bảo, chi e có cho ta thêm nửa năm cũng chưa chắc có thể thành công.” Viên Minh thu lại nụ cười, chân thành nói.
“Coi như còn tự biết mình.” Thanh anh mèo bạc dịu đi một chút.
“Có điều ngũ giác của ta đều được tăng cường, sao vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của người. Ta nói ở đây là nếu nhắm mắt không nhìn ấy.” Viên Minh do dự một lát, cuối cùng vẫn thắc mắc hỏi.
“Đây là bí thuật liễm tức của Hồn tu, ngươi tạm thời chưa luyện được.” Mèo bạc đáp, đồng thời một cỗ khí tức vô hình trên ngươi nó buông ra.
Viên Minh lập tức có thể nghe tiếng thở, tiếng tim đập của nó, đồng thời mũi có thể ngửi được mùi trên người nó.
Trước kia hắn không để ý lắm, giờ mới phát hiện mùi kia rất dễ chịu, cơ bản không giống như mùi nên có trên thân động vật, trái lại khá giống với mùi hương cỏ chi lan, nhưng cụ thể là gì thì Viên Minh cũng không nói rõ được.
Lúc này, hắn chợt nghĩ tới việc mèo bạc đi theo hắn khi trước. Khi ấy hắn đã nhiều lần cảm nhận được sự tồn tại của nó, xét kỹ thì cũng không phải mèo bạc không cẩn thận, mà rất có thể là cố ý làm vậy.
Rõ ràng có thể ẩn nấp hoàn hảo, lại muốn để lộ tung tích, nhưng mà lại không chịu để lộ quá rõ, rốt cuộc nó hi vọng hắn phát hiện, hay là không hi vọng phát hiện?
Tính cách con mèo này có vẻ hơi ngạo kiều(3) ha?
“Khi đã tu xong tầng một, có thể thử thần hồn ly thể.” Đúng lúc này, thanh âm mèo bạc lại lần nữa vang lên trong đầu hắn.
“Trong công pháp không nói thời điểm tầng một viên mãn chỉ là giai đoạn làm cho thức hải vững chắc, bây giờ đã thực hiện thần hồn ly thể có nguy hiểm quá không?” Viên Minh nghe thế hơi do dự.
“Ngươi đang nghi ngờ ta?” Mèo bạc liếc mắt nhìn hắn, thanh âm bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Được rồi, ngươi quyết định.” Viên Minh oán thầm trong bụng.
Dứt lời, hắn thu lư hương lại, nhắm hai mắt, hai tay hợp lại kết pháp quyết, miệng thình lình khẽ quát một tiếng.
“Lên!”
Nhoáng cái, âm phong trong phòng thình lình mạnh lên mấy lần khiến cho không khí xung quanh khẽ sóng động, hóa thành gió lốc rồi từ trên người hắn lan tràn ra.
Một ảo ảnh hình người trong suốt đột nhiên từ đỉnh đầu Viên Minh bay lên, lơ lửng giữa không trung. Đây chính là hồn phách của hắn.
“Đây là cảm giác thần hồn xuất khiếu sao? Sao lại cảm giác có chút quen thuộc?” Viên Minh nhìn bản thể không nhúc nhích phía dưới, rồi lại nhìn hai cánh tay mờ ảo của mình, thì thào nói.
Cảm giác của thần hồn khác hoàn toàn với thân thể máu thịt. Hai mắt của hắn có thể dễ dàng nhìn trong bóng tối, gần như không gì so với lúc ban ngày, hai tai cũng có thể nghe được âm thanh, nhưng xúc giác và khứu giác lại đều biến mất.
Hai tay của hắn ép xuống dưới, như thể kéo theo luồng không khí, thần hồn liền bay lên phía trên.
Hắn cứ thế bay lên đến khi đầu chạm vào mái nhà cũng không dừng lại, trái lại có lao thẳng ra khỏi mái nhà, bay ra bên ngoài.
Ánh mắt hắn đảo qua phía xa xa, tầm mắt trong đêm cũng không bị ảnh hưởng, luôn có thể thấy một ánh lửa nhỏ ở đằng sau Hỏa phường phía bên kia.
Trong tiền viện còn rất nhiều người chưa ngủ, dưới ánh sáng từ ngọn đèn trên cửa, có thể thấy rõ từng bóng người trên cửa sổ.
Viên Minh vừa nghĩ tới liền muốn bay tới tiền viện xem một chút, nhưng “thân thể” của hắn vừa mới bay ra khỏi nóc nhà, một cơn gió đêm chợt thổi tới, đẩy hắn nghiêng trái ngã phải, không tự chủ lướt về phía sau.
Vừa bay được một đoạn chừng bốn năm trượng, một hồi cảm giác lạnh buốt truyền đến khiến Viên Minh cả kinh.
Loại cảm giác lạnh giá này không phải là loại lạnh mà thân thể, da lông có thể cảm nhận được, mà là cảm giác phát ra từ sâu trong thần hồn, mang theo cảm giác sợ hãi mãnh liệt của chứng ác hàn(4).
***Chú giải***
Tiêu đề: Ly thể = rời khỏi cơ thể
1. Tọa chiếu nội quan: Ngồi nhìn bên trong cơ thể (nhìn bằng thần thức), tương tự vậy Nội quan thức hải cũng là nhìn thức hải (biển thần thức) bên trong cơ thể.
2. linh đài: Con tim, cõi lòng.
3. Ngạo kiều: Còn được biết với khái niệm tsundere, chỉ người ban đầu có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tiếp xúc lại thấy ấm áp.
4. Ác hàn: Không phải lạnh ác liệt mà ác hàn hay dân dã hơn chính là sợ lạnh, dù mặc ấm, đắp chăn vẫn có cảm giác lạnh. Có thể gọi là lạnh từ trong tâm hồn.