Chấp sự trung niên sau khi nhận lệnh bài từ tay Viên Minh với vẻ mặt phức tạp, lại lần nữa xoay người đi vào phòng, tiếp đó mang ra một cuốn sổ tay trông khá cục mịch với phần bìa làm từ da thú màu nâu xám.
Viên Minh nhận lấy rồi lập tức tìm một chỗ ngồi đọc.
Lần này hắn còn đọc nhanh hơn trước, có điều vì nội dung rất nhiều nên phải tốn hơn một canh giờ mới xem hết được.
Từ trong cuốn sổ tay hái thuốc của Nhị động chủ này, hắn thành công tìm được phần miêu tả liên quan đến Hắc Lân quả và Âm Tủy dịch.
Hắc Lân quả là một loại quả màu đen sinh trưởng trên một số vách núi thiếu ánh nắng trong Thập Vạn Đại Sơn, còn Âm Tủy dịch là dịch tủy rút từ trên người một loại trùng độc đặc biệt. Cả hai thứ này đều là linh tài đặc thù để luyện chế đan dược.
Hơn nữa linh tài, linh dược được ghi trong cuốn sổ tay này còn rất quý hiếm, hiển nhiên cao cấp hơn một bậc so với những loại trong ‘Bách Thảo Tập’, điều này giúp kiến thức của Viên Minh về mảng này phong phú hơn rất nhiều.
Sau khi quay về trả lại cuốn sổ tay, Viên Minh rời khỏi Quy Tàng các trong ánh mắt khó hiểu và tiếng thở dài của chấp sự trung niên.
Nhắc đến cũng khéo, giữa đường trở về Hỏa Luyện Đường, Viên Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa xa, chính là Ô Lỗ.
Ô Lỗ cũng phát hiện hắn. Y không có tránh né mà chủ động bước về phía hắn.
“Viên huynh, đã lâu không gặp.” Ô Lô chủ động ôm quyền chào hỏi với nụ cười trên miệng.
“Ô Lỗ huynh, sao ngươi lại đến bên này?” Viên Minh đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy Khôn Đồ, bèn hỏi.
“À, ta mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, đang định quay lại Ngự Thú đường. Cùng đi chứ?” Ô Lỗ mỉm cười nói.
Viên Minh khẽ gật đầu. Hai người liền sóng vai bước về phía Ngự Thú đường và Hỏa Luyện đường.
“Nhắc tới đúng là hâm mộ Viên huynh, vận số thực sự không tệ, có thể được Tam động chủ coi trọng.” Ô Lỗ chủ động gợi chuyện.
“So với ta, ngươi lại càng khiến người ta hiếu kỳ, làm sao cũng đột nhiên tiến vào Bích La động?” Viên Minh chỉ cười cười không đáp, đoạn đổi chủ đề, đẩy câu chuyện sang người đối phương.
Lần trước khi nhìn thấy đối phương, y đang đi theo bên người Khôn Đồ nên có mấy câu hắn không tiện nói, cũng không muốn nói.
Ô Lỗ không những không che giấu mà thẳng thắn nói: “Khôn Đồ xem như cũng thưởng thức ta, sau khi hắn trở thành đệ nội môn liền dùng quyền lực của bản thân thu ta làm nô bộc, làm chó săn bên người.”
Nghe đến cách ví von “chó săn” này, Viên Minh không khỏi bật cười.
“Mới rồi nghe ngươi nói làm nhiệm vụ trở về, nhưng theo quy định bên Hành Chấp đường thì nô bộc không thể nhận nhiệm vụ chứ nhỉ?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
Nghe tới vấn đề này, Ô Lỗ rõ ràng hơi ngưng lại một chút.
Y nhìn xung quanh một vòng, thấy bốn phía không có ai khác, mới ghé đầu vào tai Viên Minh.
Viên Minh bị hành động bất ngờ của y làm cho có chút kỳ quái, nhưng cũng không né tránh, trái lại còn ghé tai tới.
“Đây không phải nhiệm vụ của Hành Chấp đường, là của Thú Nô đường.” Ô Lỗ nói nhỏ.
Nhiệm vụ của Thú Nô đường?
Viên Minh đầu tiên là cảm thấy rất ngờ vực, nhưng lập tức phản ứng kịp.
“Ngươi nói là nhiệm vụ bắt dã nhân?” Viên Minh hỏi.
“Ngươi biết?” Ô Lỗ kinh ngạc hỏi lại.
“Ha ha, Ô Lỗ huynh quên rồi sao, chúng ta làm sao trở thành Phi Mao thú nô?” Viên Minh cười nói.
Ô Lỗ vỗ trán một cái, giật mình nói: “Mém quên, chúng ta không phải là bị về cùng với dã nhân sao? Nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng chỉ có hai chúng ta còn sống.”
Nghe lời này, Viên Minh mơ hồ cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
“Không, còn có gia hỏa Song linh căn kia nữa, nếu ta nhớ không nhầm, hắn gọi là Y Quả thì phải?” Viên Minh nói.
“Ừm, còn hắn nữa…Có điều, cảnh ngộ của hắn lại khác chúng ta, hiện tại chỉ e đã là đệ tử nội môn rồi.” Ô Lỗ thổn thức nói.
“Người tại sao lại nhận nhiệm vụ của Thú Nô đường?” Viên Minh hỏi.
Hắn cũng không quên việc tìm hiểu nguyên nhân mà Bích La Động bắt dã nhân mà mèo bạc nhờ lúc trước.
“Khôn Đồ giao phó, còn nói sẽ nghĩ cách để ta có thể trở thành đệ tử ký danh.” Ô Lô đáp.
“Hắn đúng là rất coi trọng ngươi.” Viên Minh nói.
“Nuôi một con chó biết việc mà thôi.” Ô Lỗ cười tự giễu một tiếng rồi nói.
“Năm đó khi bị bắt ta rất thắc mắc, ngươi nói thử xem vì sao bọn chúng lại muốn bắt những dã nhân kia?” Viên Minh dò hỏi.
Ô Lỗ nhìn thật sâu Viên Minh một chút, có vẻ hơi do dự rồi hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải vì chọn lựa thú nô sao?”
“Nhưng cũng không cần thiết phải giết hết những dã nhân không có linh căn kia chứ?” Viên Minh hỏi.
“Ta cũng không biết nữa.” Ô Lỗ lắc đầu đáp.
Nói xong, y mỉm cười nhìn về phía Viên Minh rồi nói tiếp: “Nếu ngươi thực sự muốn biết rõ ngọn ngành, chi bằng cũng đến Thú Nô đường nhận nhiệm vụ đi, thù lao rất cao đấy.”
“Ta thuận miệng hỏi chút thôi chứ hiện tại không có nhiều thời gian như vậy.” Viên Minh cười đáp.
Trong khi nói chuyện, hai người đã tới dưới núi, sau khi chào tạm biệt nhau liền tách ra rời đi theo hướng hai ngọn núi.
Trong những ngày sau đó, Viên Minh bắt đầu khổ luyện Mộc Lao thuật và Mộc Ẩn thuật.
Nhờ việc tu thành Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất, có được sự gia trì(1) của thần hồn mạnh mẽ, hắn chỉ mất nửa tháng đã cơ bản thành thạo môn pháp thuật.
Ban đêm, ánh trăng lạnh lẽo từ cửa sổ chiếu vào.
Viên Minh vận chuyển Minh Nguyệt quyết, chậm rãi thu công rồi mở to hai mắt.
Từ khi Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất viên mãn, hắn vẫn tiếp tục tu luyện nhưng hồn lực tăng trưởng rất chậm, thậm chí hai ngày gần đây còn hoàn toàn dừng lại.
“Xem ra Minh Nguyệt quyết tu luyện đã tới bình cảnh(2), mèo bạc bảo ta tìm bốn món linh tài kia, có lẽ chính là thứ để đột phá bình cảnh? Phải nhanh chóng gom đủ mới được.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Viên Minh không đứng lên mà vận công kiểm tra tình hình pháp lực.
Từ khi tra rõ vấn đề thuộc tính của Cửu Nguyên quyết, hắn mỗi ngày đều sẽ tận lực tìm kiếm chỗ cây cỏ tươi tốt để tu luyện, nhờ đó tốc độ tu luyện đã trở lại như trước, pháp lực tinh tiến cực nhanh, khoảng cách đến Luyện Khí tầng sáu đã không còn xa.