Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 165: Lần đầu ngự thứ (2)

Chương 165: Lần đầu ngự thứ (2)


Cáo xám thống khổ rên rỉ, thân thể không ngừng run rẩy.

Viên Minh vẫn không hề bận tâm, miệng lẩm nhẩm, tiếp tục thi pháp.

Đây đã là lần thứ năm hắn thử nghiệm thu phục hung thú, bốn lần trước đều thất bại, toàn bộ hung thú đều thần hồn nổ tung mà chết.

Có điều mỗi lần thất bại, Viên Minh đều tổng kết kinh nghiệm, từ đó hắn sử dụng Ngự Thú thuật càng thêm thuần thục, cảm giác khoảng cách đến lúc thành công đã càng lúc càng gần.

Thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, cáo xám vẫn đang giãy dụa nhưng thần hồn nó không bị nổ tung.

Hung quang trong mắt nó càng ngày càng yếu, thêm một lúc nữa, rốt cuộc kêu khẽ một tiếng tỏ ý khuất phục.

“Cuối cùng cũng thành!” Viên Minh mừng rỡ, lập tức dừng thi pháp, thu tay lại, lồng cây giam giữ cáo xám theo đó cũng tán đi.

Cáo xám khôi phục tự do, thoáng sửng sốt một chút rồi mới kịp phản ứng, xoay người chạy trốn về phía xa, chỉ chớp mắt đã biến mất ở chỗ sâu trong đầm lầy.

Viên Minh đưa mắt nhìn cáo xám chạy trốn, không có bất kỳ hành động nào.

Căn cứ theo nội dung trong cốt giản mà Tam động chủ đưa cho hắn, việc dùng Ngự Thú thuật khống chế linh thú có liên hệ mật thiết đến lực lượng thần hồn, thần hồn của tu sĩ Luyện Khí kỳ quá yếu, chỉ có thể thu phục, điều khiển một con linh thú.

Cáo xám chỉ là một con hung thú cấp một bậc trung, hơn nữa không có năng lực đặc biệt gì, Viên Minh đương nhiên sẽ không chọn nó làm linh thú của mình.

Hắn tiếp tục đi tới phía trước để tìm kiếm hung thú.

Diện tích đầm lầy này lớn hơn nhiều so với rừng phong tím và rừng tùng đen trước đó, trong đầm lầy cũng có rất nhiều hung thú sinh sống, đáng tiếc thực lực của chúng đều ở mức trung bình, hơn nữa đều là trình độ bậc thấp, bậc trung, còn xa mới so được với kim viên bốn mắt, cự nha màu đen hay địa hành yêu, không đáng để thu làm linh thú.

Mãi tới khi trời tối, Viên Minh vẫn chưa thể tìm được đối tượng phù hợp để thu phục.

Hắn không vội cũng không rời khỏi chỗ này, trái lại còn lấy ra một cái lều vải, tìm chỗ mặt đất tương đối khô ráo hạ trại nghỉ ngơi.

Do ở trong một môi trường xa lạ, Viên Minh cả đêm không ngủ, một mực nhắm mắt ngồi thiền định, cũng may không xảy ra nguy hiểm gì.

Ngày hôm sau, Viên Minh tiếp tục lên đường.

Đầm lầy phía trước càng ngày càng thấy ít nước đọng, khu vực khô ráo bắt đầu gia tăng.

“Cuối cùng cũng sắp ra khỏi chỗ này.” Viên Minh thần sắc thoáng thả lỏng, bước chân nhanh hơn một chút.

Mảnh đầm lầy toàn bùn đất này khắp nơi tràn ngập mùi hôi thối, môi trường tương đối khắc nghiệt, có thể rời khỏi chỗ này hắn cũng khá vui vẻ.

Đi tới trước thêm gần một dặm, Viên Minh đột nhiên dừng bước.

Đằng trước xuất hiện một bãi sen lá xanh ngắt, ở giữa điểm xuyết những đóa hoa lớn màu hồng, chính là loại sen độc mà hắn gặp lúc trước.

Khác với mấy cây sen xanh trước đó, bãi sen này chiếm diện tích lớn dị thường, gần như chiếm hết khu vực đằng trước, lấy thị lực của Viên Minh cũng không nhìn thấy điểm cuối, từng đóa từng đóa hoa sen màu hồng phấn đứng trong đó, theo gió dập dờn, không biết có mấy ngàn đóa.

Viên Minh thấy những đóa sen hồng kia từ phía xa xa, bèn dừng bước.

Nhiều hoa sen như vậy tập ở một chỗ, nồng độ phấn độc chắc chắn hơn xa trước kia, bị trúng phải sẽ rất phiền phức.

Viên Minh cất bước đi về phía bên cạnh, dự định vòng qua bãi sen này.

Đúng vào lúc này, liên tiếp những tiếng ‘xì xì’ từ trong bãi sen truyền ra, tiếp đó là vô số những con rắn độc màu xanh nối đuôi nhau lao ra, đếm sơ có khoảng bốn, năm mươi con, tất cả đều nhào về phía Viên Minh.

Viên Minh hơi biến sắc nhưng cũng không lo lắng lắm, chỉ quay người bay ngược về phía xa.

Khoảng cách lớn như vậy, bầy rắn xanh không có khả năng đuổi kịp hắn.

Quả nhiên, đám rắn xanh kia đuổi được một đoạn liền dừng lại, gào rít dọa dẫm Viên Minh một hồi rồi quay về chỗ bãi sen.

Viên Minh hơi chau mày híp mắt như ngẫm nghĩ. Tiếng kêu của đám rắn xanh vừa rồi mang theo ý uy hiếp, tựa như đang cảnh cáo hắn không được đến gần.

“Ta vừa rồi còn cách bãi sen tương đối xa, theo lý thuyết hẳn là chưa đi vào phạm vi công kích của đám rắn kia. Bọn chúng lại cảnh giác như thế, hẳn là trong bãi sen có thứ gì đó?” Lòng hắn nổi lên một tia hiếu kỳ.

Sau khi cân nhắc một hồi, Viên Minh vẫn lắc đầu bỏ ý định tới tra xét.

Trong bãi sen không chỉ có hoa độc trải rộng, còn những con rắn lục kia nữa, hắn cũng không đủ thủ đoạn để đối phó những nguy hiểm này, tốt hơn là không nên nhiều chuyện.

Viên Minh men theo rìa bãi sen, đi vòng về phía trước.

Kéc kéc kéc…

Một tràng những tiếng kêu chói tai từ trong đầm lầy sau lưng truyền tới, nghe giống như tiếng hót của loại chim nào đó. Tiếng hót này vừa kéo dài vừa chói tai, hiển nhiên là chủ nhân thanh âm này cũng không nhỏ.

“Hung thú loài chim!” Viên Minh cau mày, vội vàng trốn vào trong một bụi cỏ gần đó.

Bên trong Thập Vạn Đại Sơn, không thể xem thường bất kỳ động tĩnh gì, nói không chừng ngay sau đó sẽ có một hung vật lợi hại xông ra. Hơn nữa dù hắn có lư hương trong tay, lúc nào cũng có thể bay lên trời bỏ chạy nên không cần để tâm những hung thú chạy bộ bình thường, nhưng với hung thú loài chim lại có chút kiêng kỵ.

Khi Viên Minh vừa nấp kỹ xong, một cái bóng trắng khổng lồ từ chỗ sâu trong đầm lầy bay ra, lướt qua ngay trên đầu hắn.

Viên Minh thấy rõ chân thân của bóng trắng kia, đó là một con đại điêu thân cao mấy trượng, mắt như chuông đồng, song trảo đen nhánh, lông vũ một màu trắng như tuyết, hình thể to lớn không kém con cự nha màu đen khi trước, nhìn qua liền biết là loại hung thú mãnh cầm nào đó.

Bạch điêu đưa con mắt màu vàng nhạt liếc nhìn Viên Minh giấu mình trong bụi cỏ một chút rồi không để ý tới nữa, bay thẳng tới chỗ trung tâm bãi sen, chỉ nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

Viên Minh từ trong bụi cỏ đứng lên, nhìn lên không trung phía xa.

“Bạch điêu kia xem ra thực lực không yếu, thị lực cũng rất mạnh, có sương mù che mắt mà vẫn có thể phát hiện ta, có vẻ là một linh thú không tồi, đáng tiếc tốc độ của nó quá nhanh, dùng lư hương cũng không thể đuổi kịp, nói gì tới chuyện hàng phục.”

***Chú giải***

1. Thiên mã hành không: Tư duy độc đáo, sức sáng tạo liên tưởng mạnh mẽ, không theo khuôn sáo như thiên mã bay trên bầu trời.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch