Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 164: Lần đầu ngự thứ (1)

Chương 164: Lần đầu ngự thứ (1)





Viên Minh dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn về phía rừng phong tím và đầm lầy, tràng mày hơi nhíu lại.

Chỉ là một hòn đảo thôi mà hoàn cảnh lại phức tạp, nhiều thay đổi như vậy, hơn nữa hoàn cảnh địa hình, thảm thực vật mỗi khu vực lại hoàn toàn khác nhau, nếu nói là tự nhiên hình thành thì thực sự trùng hợp quá mức.

“Xem ra là có người cố ý tạo ra, chắc là vị Hắc Mộc đại sư kia?”

Di hài Hắc Mộc đại sư ở ngay trên đảo này, lấy năng lực của y thì đúng là có thể làm ra chuyện này được. Thêm nữa, căn cứ theo nội dung trên bản chép tay kia, người này đúng là một kẻ có tư duy thiên mã hành không(1).

Lại nghĩ kỹ thêm một chút, những hung thú trên đảo này chỉ e cũng là do Hắc Mộc đại sự đem đến, khó trách đều hiếm thấy như vậy.

Viên Minh rất nhanh lắc đầu, cất bước tiến lên.

Mặc kệ nơi này là do Hắc Mộc đại sự hay ai đó làm ra thì cũng đều không liên quan tới hắn, hắn chỉ muốn bắt một con linh thú phù hợp mà thôi.

Đi một đoạn trong đầm lầy, Viên Minh thấy bùn đất khó nhấc chân, bèn lấy tấm da cóc ra, thi triển Phi Mao thuật biến thành hình thái cóc.

Thời gian qua, hắn đã điều tra rõ lai lịch của tấm da cóc này. Nó được lấy ra từ một loại hung thú sống dưới nước tên là Hắc Văn độc thiềm(cóc độc vân đen), hiển nhiên so với biến thân vượn trắng thì hình thái này thích hợp để hành động trong hoàn cảnh bùn lầy ẩm ướt này nhiều.

Từ sau khi Minh Nguyệt quyết tầng thứ nhất viên mãn, khả năng chống lại Phi Mao thuật phản phệ của hắn đã tăng nhiều, theo đó cũng không cần phải cẩn thận để ý như trước, hơn nữa sát khí sinh ra từ việc biến thân cóc đen còn kém tấm da vượn rất nhiều.

Sau khi hóa thân dạng cóc, Viên Minh hành động thoải mái hơn rất nhiều, bùn lầy không còn mút chặt hai chân, đồng thời nếu gặp phải một vài vũng nước cũng có thể dễ dàng nhảy qua.

Hắn hài lòng cất bước nhanh hơn.

Vào thời khắc này, một bụi cây màu lục với phiến lá to bản xuất hiện trước mắt, ở giữa có mấy đóa hoa hình chậu màu hồng phấn đã bung nở, thoạt nhìn khá giống hoa sen, theo gió thoảng qua tỏa ra một mùi hương thơm ngát.

Đang khi định bước tới nhìn kỹ hơn, Viên Minh chợt thấy đầu óc choáng váng, hai chân cũng như nhũn ra.

“Hương hoa có độc!”

Hắn rùng mình, lập tức lui lại.

Một cái bóng mầu xanh từ dưới lá sen xanh bắn vọt ra, cắn về phía bắp chân của hắn, nhìn kỹ thì là một con rắn đầu bẹt.

Viên Minh gắng chống người nhảy lui về phía sau, vừa vặn tránh được đòn đánh lén của con rắn, đồng thời nhấc tay phải bấm niệm pháp quyết rồi điểm tới.

Từng tia sáng xanh nổi lên trên đám cỏ cây xung quanh, ngay sau đó, những nhánh cỏ kia bỗng như sống dậy, nhào về phía con rắn.

Rắn xanh cả kinh, vội vàng tránh phải né trái, nhưng những nhánh cỏ kia bao vây nó từ khắp bốn phía xung quanh, cơ bản là muốn tránh cũng không tránh hết, rất nhanh liền bị quấn lấy.

Những nhánh cỏ kia đan xen vào nhau, chỉ chớp mắt đã tạo thành một cái lồng cỏ, nhốt rắn xanh vào bên trong.

Trên người rắn xanh có linh lực ba động, thực lực không kém, trong khi những nhánh cỏ kia to nhất cũng chỉ bằng ngón tay, theo lý thuyết thì chỉ cần nó cựa quậy chút sẽ bị gãy hết, thế nhưng bất luận rắn xanh quay cuồng xoắn vặn thân thể thế nào cũng không thoát ra được, trái lại càng lúc càng bị quấn chặt, cuối cùng không thể động đậy gì nữa.

Viên Minh lùi lại một quãng đủ để tránh xa những bông sen màu hồng phấn kia, rồi mới dừng lại, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Cửu Nguyên quyết để hóa giải độc tố.

Sau khi tấn cấp Luyện Khí tầng sáu, pháp lực của hắn lại hùng hậu thêm một chút, đã có thể thẩm thấu đến lục phủ ngũ tạng, theo sự vận chuyển của pháp lực, cảm giác đầu váng chân run nhanh chóng biến mất, cả người khôi phục lại như trước.

Viên Minh lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía rắn xanh bị trói cứng, ánh mắt khẽ chớp động.

Lồng cỏ này chính là Mộc Lao thuật mà hắn lần đầu tiên thi triển trong thực chiến.

Khác với Mộc Thứ thuật, Mộc Lao thuật cần dựa vào thực vật xung quanh để giam cầm kẻ địch, vậy nên uy lực của pháp thuật lớn hay nhỏ phụ thuộc không ít vào loại thực vật dùng để thi triển pháp thuật này.

Những nhánh cỏ kia thân mình yếu ớt, vậy mà lồng giam tạo ra từ chúng vẫn có thể vây khốn con rắn xanh, nếu dùng những cây côi cứng rắn hơn để thi triển Mộc Lao thuật, hiệu quả giam cầm nhất định sẽ lớn hơn.

Viên Minh nhấc tay vẫy nhẹ, tức thì mấy cây gai gỗ từ chỗ quanh đám hoa sen màu hồng trồi lên, chọc mấy đóa hoa vỡ nát, mùi hương trong không khí theo đó nhanh chóng tiêu tan.

Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ một lúc rồi mới đi qua, tóm đầu con rắn, miệng lẩm bẩm.

Từng sợi khói đen từ lòng bàn tay hắn tuôn ra, càng lúc càng nhiều, dần dần bao phủ đầu con rắn.

Cùng lúc đó, chỗ mi tâm Viên Minh bắt đầu xuất hiện một ít đường vân màu bạc. Những đường vân màu bạc này sau đó nhanh chóng lan tràn xuống phía cánh tay, nhoáng cái đã lan tới bàn tay.

Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, khói đen trong lòng bàn tay hắn quay cuồng bốc lên, hóa thành những xúc to đen chui vào trong đầu rắn xanh.

Rắn xanh đột nhiên lộ vẻ thống khổ, không ngừng giãy dụa.

Nhưng bàn tay Viên Minh như kềm sắt tóm chặt rắn xanh, đồng thời khói đen từ trong tay tỏa ra càng lúc càng dày, chui vào đầu rắn xanh cũng nhanh hơn.

Vẻ thống khổ của rắn xanh càng nặng nề hơn, miệng phát ra những tiếng kêu khàn khàn.

Một lúc lâu trôi qua, trong đầu rắn xanh đột nhiên phát ra một tiếng ‘bụp’ nhỏ, nghe như có thứ gì đó nổ tung, theo đó thân thể con rắn liền mềm oặt, không còn hơi thở.

Viên Minh mặt mũi cứng đờ, buông tay ra.

“Ngự Thú thuật quả nhiên gian nan, ta đã cẩn thận hết mức mà vẫn hủy mất thần hồn của con rắn này.”

Những ngày qua hắn âm thầm luyện tập, tự thấy mình đã nắm vững từng chi tiết của Ngự Thú thuật, không ngờ lúc thực hành mới phát hiện, hoàn toàn không phải như vậy.

Điểm mấu chốt của Ngự Thú thuật là việc áp đảo thần chí của hung thú, nhưng thần hồn vốn rất mỏng manh, chỉ hơi mất tập trung là sẽ thành đánh chết ngay.

“Xem ra còn cần phải tập luyện nhiều hơn mới được.” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp tục đi tới.

Khoảng nửa ngày sau, tại một chỗ cỏ nước tốt tươi trong đầm lầy.

Viên Minh dùng Mộc Lao thuật giam cầm một con hung thú cáo xám cao bằng nửa người thường, bàn tay đặt trên đầu nó, đồng thời một đám khói đen chen chúc chui vào trong đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch