Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 169: Yêu đằng (2)

Chương 169: Yêu đằng (2)


“Yêu đằng!” Viên Minh không khỏi trợn trừng hai mắt.

Hắng từng đọc trong điển tịch ở Quy Tàng các của Bích La Động, hung thú trong Thập Vạn Đại Sơn cũng không phải đều là động vật như hổ báo gấu sói…vv…, một ít cỏ cây thực vậy nếu dưới cơ duyên xảo hợp mở ra linh trí thì cũng có thể thu nạp thiên địa linh khí, lột xác thành hung thú.

Rầm một tiếng, rễ đằng kéo theo tiếng gió rít trầm đục quất lên lưng Viên Minh, kẻ lúc này đang không cách nào tránh né.

Theo một tiếng “bốp” vang dội, Viên Minh như bị búa tạ đập trúng, cả người ngã văng trên đất, miệng phun một ngụm máu tươi, Ngự Thú thuật cũng bị cắt ngang.

Không còn Ngự Thú thuật áp chế, những nhánh đằng tím đen đang cứng ngắc bất động lâp tức khôi phục năng lực hành động, một lần nữa trói cứng Viên Minh lại.

Mấy chục sợi rễ trên phần gốc yêu đằng thình lình đón gió dài ra, nhanh như tên bắn phóng về phía lưng Viên Minh.

Tất cả nang độc trên lưng cóc đều bị rễ đằng đâm xuyên. Nang độc phồng lên lúc này chẳng khác nào bóng da bị thủng, nhanh chóng tóp lại, đồng thời ngừng phun ra dịch độc.

Không chỉ vậy, sợi rễ màu đen còn phát ra một luồng lực hút quỷ dị khiến máu trong người Viên Minh dâng trào, nhất tề chảy về phía sợi rễ màu đen.

Viên Minh cảm nhận được khí lực bản thân đang không ngừng trôi đi theo khí huyết, vội vàng lật người nhảy lên, thu thập pháp lực tán loạn, lần nữa thi triển Ngự Thú thuật.

Lần này, hắn điều động toàn bộ pháp lực và hồn lực trong cơ thể, điên cuồng thi triển Ngự Thú thuật.

Theo một tiếng “Ầm”, một đám khói đen dày dặc gấp mấy lần lúc trước từ hai tay Viên Minh tỏa ra, cuồn cuộn chảy vào trong thân tử hắc yêu đằng.

Mọi động tác của tử hắc yêu đằng lại lần nữa khựng lại, nhưng sợi rễ màu đen vẫn không dừng việc hút máu. Sợi rễ vốn màu đen giờ đã biến thành đỏ màu, đồng thời những chỗ khác trên thân yêu đằng cũng nổi lên những chấm nhỏ màu đỏ máu.

Những chỗ bị dịch độc ăn mòn lúc trước bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại.

Viên Minh sắc mặt âm trầm, nhưng hắn không phân tâm thi triển pháp thuật ngăn rễ đằng hút máu, vẫn như cũ dốc toàn bộ pháp lực vào việc thi triển Ngự Thú thuật, ào ạt xung kích ý thức của tử hắc yêu đằng.

Pháp lực và hồn lực của hắn đều không còn thừa nhiều, nếu như phân tán nữa thì càng khó có thể làm được gì.

Kế hoạch duy nhất bây giờ là đặt hết trứng vào một giỏ, sử dụng Ngự Thú thuật để tiêu diệt ý thức của yêu đằng, vậy có lẽ còn có chút hy vọng sống.

Một người một đằng cứ như thế giằng co tại chỗ.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi.

Viên Minh mặt mũi tái mét, thân thể lung lay sắp đổ, xem ra trạng thái cực kém.

Pháp lực và hồn lực của hắn đều sắp cạn kiệt, quan trọng hơn nữa là huyết dịch đã bị yêu đằng hút mất gần một nửa, đầu óc bắt đầu choáng váng từng cơn, nếu không phải thân thể hắn vẫn luôn cường tráng, sợ rằng hiện tại đã sớm ngã quỵ xuống đất.

Tử hắc yêu đằng cũng không khá hơn, bị Ngự Thú thuật xung kích lâu như vậy, ý chí của nó cũng đã sắp sụp đổ, những nhánh đằng quấn trên người Viên Minh đã rơi ra quá nửa.

“Tình hình không ổn! Ý thức yêu đằng này dù suy yếu rất nhiều nhưng vẫn có thể chống cự thêm một khoảng thời gian, trong khi trạng thái của ta quá kém, pháp lực và hồn lực đều sắp hao hết, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.” Viên Minh thầm lo lắng, liếc nhìn về phía cánh tay phải.

Hắn khẽ cắn răng, phân một tia pháp lực và hồn lực, rót chúng vào ấn ký lư hương trên tay phải.

Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, mỗi lần lực lượng thần hồn của hắn bị hao tổn lớn, hoặc là thần hông bị tấn công, lư hương đều sẽ tự động truyền ra nhiệt lưu giống như hồn lực hỗ trợ hắn.

Lúc này hồn lực của Viên Minh đã tiêu hao rất nhiều mà lư hương lại chưa hề có động tĩnh gì, rơi vào đường cùng, hắn đành mạo hiểm thử dẫn động.

Ấn ký chiếu ra những tia sáng xanh, đồng thời lư hương lóe hiện rồi tự động bay lên trên đỉnh đỉnh Viên Minh, dừng ở chỗ huyệt Bách Hội.

Viên Minh trông thấy cảnh này, nhất thời sửng sốt.

Ngoại trừ lần mang thần hồn của hắn đặt lên trên người hoàng đế thiếu niên kia, về sau mỗi lần được gọi ra lư hương màu xanh đều ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của hắn, chưa từng xảy ra tình huống nào như bây giờ.

Không đợi hắn nghĩ kỹ, một luồng nhiệt lưu to lớn từ trong lư hương phun ra ngoài, băng qua huyệt Bách Hội, tiến vào trong thức hải.

Tinh thần đang mệt mỏi của Viên Minh đột nhiên được nâng cao, hắn vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt quyết hấp thu luồng nhiệt lưu, theo đó lực lượng thần hồn gần như cạn kiệt trong thức hải bắt đầu khôi phục.

Có điều nhiệt lưu mà lư hương truyền vào lần này quá nhiều, Minh Nguyệt quyết cũng không kịp hấp thu, gần nửa nhiệt lưu bị rót thẳng vào trong Ngự Thú thuật.

Khói đen do Ngự Thú thuật sinh ra thình lình tăng lên gấp bội, tựa như một con cuồng long xâm nhập vào trong thân yêu đằng.

Tử hắc yêu đằng vặn vẹo kịch liệt một hồi, ý thức chống cự liên tục bại lui.

Không biết có phải phát giác Viên Minh không thể hấp thu hết hay không, luồng nhiệt lưu do lư hương phun ra đột nhiên chia thành hai phần, hơn nửa vẫn rót vào thức hải Viên Minh, gần một nửa còn lại rót vào trong tấm da cóc đen.

Trên mặt tấm da cóc nổi lên một tầng ánh sáng kỳ dị, ngay sau đó ảo ảnh cóc lại lần nữa xuất hiện, chỉ khác là lần này trông rõ hơn rất nhiều, mặt ngoài ảo ảnh còn xuất hiện rất nhiều đốm xanh, trông như màu của lư hương.

Ảo ảnh cóc há miệng phun ra một luồng sáng đen, hòa vào tấm lưng chồng chất vết thương.

Những nang độc bị rễ yêu đằng đâm thủng kia chậm rãi vặn vẹo, dòng dịch độc màu đen lại một lần nữa tràn ra, bao trùm sợi rễ yêu đằng.

Dịch độc của cóc đen lúc này cũng phát sinh một chút biến hóa, màu sắc nhạt đi rất nhiều, trong đó còn thình lình thấy có lẫn một số chấm màu xanh, tình trạng giống hệt như ảo ảnh cóc.

Độc dịch tuy nhạt màu đi nhưng uy lực lại tăng mạnh, rễ yêu đằng vừa chạm phải thì nhanh chóng tan rã. Toàn bộ rễ cây yêu đằng đều từ từ rủ xuống, xem bộ sắp bị dịch độc cóc đen bao phủ ăn mòn hết.

Tử hắc yêu đằng rơi vào cảnh hai mặt thụ địch, ý thức sụp đổ càng nhanh hơn.

Ngay khi Viên Minh cắn chặt răng định tiếp tục thôi động Ngự Thú thuật, phát động đợt tấn công cuối cùng, lư hương màu xanh đột nhiên lắc mạnh một cái, ánh sáng xanh ở mặt ngoài cũng lóe lên.

Một tiếng nổ mạnh như tiếng sấm vang lên trong đầu Viên Minh, tầm mắt chỉ trong khoảnh khắc trở nên đen kịt, người lập tức ngất đi.

***Chú giải***

1. Đằng là thực vật thân thảo, mọc thành bụi, thân dạng dây leo, cây mây chính là ví dụ điển hình.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch