Lòng bàn tay Viên Minh liên tục phun ra từng đám khói đen, tựa như vô cùng vô tận, không ngừng rót vào trong đầu bạch điêu.
Thời thời gian trôi qua, ý thức của bạch điêu quả nhiên bắt đầu tan rã từng bước, cường độ phản kháng càng lúc càng yếu.
Viên Minh hơi nhếch khóe miệng, tiếp tục vận chuyển Ngự Thú thuật toan thu phục con bạch điêu trong một lần duy nhất.
Từ tình hình trước mắt mà nói, lần này khả năng thành công rất cao.
Đúng lúc này, chuyện bất ngờ bỗng xảy ra.
Mặt đất dưới chân Viên Minh bất thình lình nứt vỡ, đồng thời một đoạn dây leo màu tím đen vươn ra, dùng tốc độ nhanh đến dị thường quấn chặt hai chân hắn.
Nhánh đằng (1) này chỉ to bằng đầu ngón tay, vỏ nhẵn mịn, lá thon dài, trên thân và lá nhánh đằng điểm xuyết những đốm tím trông khá đẹp mắt.
Nhưng chính doạn dây mảnh khảnh xinh đẹp này lại ấn chứa sức mạnh lớn kinh người. Hai chân hắn nhoáng cái đã bị xiết chặt, không thể động đậy được chút nào, giống y như bị người ta dùng xích sắt trói lại.
Viên Minh dù kinh hãi nhưng không loạn, thậm chí vẫn không từ bỏ việc thu phục bạch điêu. Hắn bấm niệm pháp quyết rồi điểm về phía Thanh Ngư kiếm ở bên cạnh.
Thanh Ngư kiếm bắn vọt lên, hóa thành một dải bóng xanh hình quạt chém lên trên nhánh đằng màu tím đen.
Một tiếng “phành” nhỏ vang lên. Nhánh đằng bị bổ ra một vết rách nông, còn chưa vào sâu đến một phần ba thân của nó.
Trên mặt Viên Minh rốt cuộc thoáng hiện ra vẻ kinh ngạc.
Thanh Ngư kiếm tuy chỉ là một kiện nửa pháp khí, nhưng theo tu vi của hắn ngày càng tăng tiến, uy lực mà kiếm này có thể phát huy cũng càng lúc càng lớn, có thể dễ dàng chém đứt thân cây to bằng thùng nước, vậy mà lại không làm gì được một đoạn dây leo mảnh khảnh?
Tử hắc quái đằng (dây leo kì quái màu tím đen) vặn vẹo như rắn, nhanh chóng chui từ dưới đất lên, quấn tới nửa thân trên Viên Minh.
Viên Minh vội vàng tái khu động Thanh Ngư kiếm chém về phía vết rách trên tử hắc quái đằng.
Nhưng tử hắc quái đằng tựa như có ý thức, nhanh chóng vặn vẹo lắc lư.
“Phành” một tiếng, Thanh Ngư kiếm bổ lên thân quái đằng, có điều nó lại chém trúng một chỗ khác, trong khi đó, vết rách lúc trước tỏa ra những tia sáng màu tím đen rồi bất ngờ liền lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Viên Minh kinh ngạc nhíu mày, vội vàng từ bỏ việc thu phục bạch điêu, nhanh chóng thu hồi toàn bộ pháp lực.
Không có pháp lực của hắn duy trì, lồng giam từ cành cây đang vây khốn bạch điêu nhanh chóng tan rã. Bạch điêu có thể nói là sống dậy từ chỗ chết, lấy lại tự do xong liền cuống cuồng vỗ cánh chạy trốn, không dám quay đầu nhìn lại.
Viên Minh không rảnh để ý tới bạch điêu, vận khởi toàn bộ pháp lực rót vào trong Thanh Ngư kiếm, theo đó thân kiếm dâng lên một tầng sáng xanh mờ mờ, hung hăng bổ về phần gốc dây leo nằm sát mặt đất.
Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, quái đằng bị chém đứt hơn nửa, tức thì một đám chất lỏng màu tím từ chỗ đứt phun ra ngoài.
Viên Minh thấy thế mừng rỡ, lập tức thôi động Thanh Ngư kiếm thêm lần nữa, toan chém đứt hẳn nhánh đằng tím này.
Đúng lúc nào, mặt đất lại lần nữa vỡ ra, theo đó, một nhánh đằng khác nhỏ hơn vươn ra, nhanh như chớp quấn mấy vòng xung quanh Thanh Ngư kiếm.
Viên Minh không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, vội vàng điều khiển Thanh Ngư kiếm thoát đi.
Nhưng Thanh Ngư kiếm dù sao cũng chỉ là một kiện nửa pháp khí, bản chất không khác mấy so với đao kiếm bình thường, nhất định phải lấy đà một đoạn mới có thể phát huy được uy lực của kiếm, gặp phải vật bám dính ngay trên thân thì không cách nào tạo ra thương tổn lớn. Kết quả là, Thanh Ngư kiếm vung vẩy thế nào cũng không thoát khỏi nhánh đằng quấn trên thân.
Không những thế, càng lúc càng có nhiều nhánh dây từ dưới đất chui ra, quấn lên trên người Viên Minh.
Nửa thân trên của hắn rất nhanh đã bị quái đằng quấn kín, không những hai tay không thể động đậy, khuôn mặt dưới lớp da cóc cũng đỏ bừng lên.
Lực lượng của những nhánh quái đằng này thực sự kinh người, siết cho cả người hắn vang lên ken két, gần như không thể thở được.
Viên Minh âm thầm run sợ, tự biết bằng biến thân cóc đen thì khó lòng đối phó được quái đằng này.
Chỉ có điều hiện tại cả người hắn bị tử hắc quái đằng quấn quanh, dẫu muốn đổi sang biến thân vượn trắng cũng không làm được nữa.
“Phải rồi! Đằng này nếu là thực vậy thì hẳn không ngăn được mủ cóc độc ăn mòn.” Viên Minh đột nhiên nghĩ tới một việc, xong vội vận khởi pháp lực rót vào nang độc sau lưng.
Mấy tia dịch độc từ đó bắn ra, đánh lên trên tử hắc quái đằng.
Tiếng ăn mòn ‘xèo xèo’ vang lên. Những nhánh đằng tiếp xúc với dịch độc nhanh chóng trở nên khô héo.
Tử hắc quái đằng vặn vẹo kịch liệt, loáng thoáng còn nghe nó phát ra âm thanh khàn khàn, giống như vật sống đang kêu đau.
Quái đằng trên người Viên Minh nới lỏng khá nhiều, theo đó việc hít thở của hắn cũng đã thông thuận trở lại.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, vừa tiếp tục phun dịch độc ăn mòn quái đằng, vừa bắt đầu thử thoát ra khỏi nó.
Chính lúc này, bắp chân Viên Minh truyền ra cảm giác đau nhức dữ dội giống như bị dao đâm.
Hắn vội vàng cúi đầu nhìn xuống, tức thì mặt mày biến sắc.
Chỉ thấy phần ngọn quái đằng không biết từ lúc nào đã quấn xuống tận bắp chân hắn, hơn nữa nó có trở nên sắc nhọn, đâm xuyên qua lớp da cóc, cắm sâu vào trong da thịt của hắn.
Tình hình nguy cấp, Viên Minh không kịp nghĩ nhiều, lập tức khom người tóm lấy ngọn quái đằng rồi kéo nó ra.
Có điều biến thân cóc đen không làm tăng sức mạnh cánh tay của Viên Minh, hắn không những không kéo được quái đằng ra, trái lại quái đằng ở bắp chân còn bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn, khiến phần cơ da quanh đó nhanh chóng sưng lên.
“Rốt cuộc là thứ quỷ gì?” Viên Minh mắng to một câu, đồng thời tiếp tục dùng hết sức nắm chặt quái đằng.
Cùng lúc đó, một đám khói đen từ tay phải hắn phun ra, cuồn cuộn chui vào trong thân quái đằng, đây rõ ràng là Ngự Thú thuật.
Loại quái đằng này trông giống một loại thực vật, nhưng một loạt những cử động quỷ dị của nó khiến Viên Minh không thể không xem như một loại hung thú giống bạch điêu, bất đắc dĩ ôm suy nghĩ chữa ngựa chết thành ngựa sống thử một lần.
Quả nhiên, khói đen Ngự Thú thuật vừa rót vào trong quái đằng, động tác của tử hắc quái đằng bỗng khựng lại.
Viên Minh vui mừng khôn xiết, dốc toàn lực vận chuyển Ngự Thú thuật, tiếp tục quấy nhiễu quái đằng.
Nang độc trên lưng hắn cũng không hề dừng bắn ra dịch độc. Dịch độc màu đen gần như thấm đẫm toàn bộ quái đằng trên người, theo đó một mảng lớn quái đằng bắt đầu khô héo.
Dưới thế công kép như vậy, phạm vi công kích của tử hắc quái đằng càng ngày càng nhỏ.
Nơi quái đằng tiếp tục với mặt đất phát ra một tiếng “rắc”, một đoạn gốc thô to mọc đầy xúc tu màu đen trồi lên khỏi mặt đất, trên đó còn dính rất nhiều bùn đất.
Xuyên qua bộ rễ và bùn đất, có thể thấy phần gốc quái đằng có nhiều khe hở giống như nếp gấp, tạo thành một khuôn mặt xấu xí vặn vẹo.