Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 45: Pháp thuật chi đạo (1)

Chương 45: Pháp thuật chi đạo (1)





Cùng lúc đó, Viên Minh sau khi đào tẩu, đầu tiên là về nơi mình ẩn thân một chuyến, xong liền đi tới Cáp Mô cốc(1).

Hắn đến trước cửa gian nhà đá thứ nhất thì dừng lại, thấy trong nhà vẫn là tên đệ tử ký danh nằm trên ghế đọc sách kia.

“Triệu Đồng, đến giờ làm ăn rồi.” Viên Minh mở miệng gọi.

Tên đệ tử đang nằm trên ghế nghe được tiếng gọi, lúc này mới từ từ bỏ sách xuống, để lộ ra khuôn mặt tròn trịa trắng trẻo, má phúng phính như trẻ con, tràng mày hơi thô, đôi mắt to sáng, tổng thể dung mạo không tính là anh tuấn, chỉ có thể xem như đoan chính.

Mắt thấy người tới là Viên Minh, trên mặt y mới thoáng lộ ra nét cười.

Viên Minh và y đã trò chuyện mấy lần, tới giờ dù không tính là thân thiết nhưng cũng coi như là người quen.

Có không ít đệ tử ký danh làm ăn trong Cáp Mô cốc này, nhưng tên nào tên nấy đều một kiểu vênh mặt khinh người. Triệu Đồng tính ra còn khá bình thương, nhưng khi tiến hành trao đổi với Phi Mao thú nô thì y cũng chặt chém chẳng nương tay chút nào.

Đại khái bởi nguyên do hai người cùng có xuất thân người Trung Nguyên nên y đối xử với Viên Minh tương đối “phúc hậu”, do vậy bình thường nếu có thu hoạch, Viên Minh sẽ ưu tiên tìm y để trao đổi.

“Haha, cặp nanh lợn lòi này không tệ nha, thoạt nhìn linh lực nội liễm, đã đạt tới ngưỡng luyện chế pháp khí cấp thấp rồi, sao, lần này muốn đổi gì?” Triệu Đồng mở miệng đi thẳng vào vấn đề.

“Địa Thứ thuật.” Viên Minh lập tức đáp.

“Cái tên nhà ngươi đúng là cố chấp thật… Có điều quy củ chính là quy củ, nói trước là giá không thể đổi, ngươi gom đủ rồi sao?” Triệu Đồng hỏi.

“Ở cả đây,” Viên Minh gật đầu đáp.

Nói xong, hắn bắt đầu tháo cặp nanh lợn lòi buộc trên người xuống, lấy hai túi từ bên hông, tiếp đó lại lấy từ trong ngực áo ra hai khối đá màu đỏ thẫm và một gôc thảo dược khô quắt màu tím nhạt.

Triệu Đồng nghe vậy liền đứng dậy, bắt đầu lần lượt kiểm tra mấy món đồ Viên Minh đặt trên bàn.

Sau khi đánh giá kỹ càng, y hài lòng gật gật đầu, nói: “Không tệ, tất cả đều đủ. Nói thật ra, ta vốn cho rằng ngươi phải mất ít sáu tháng mới có thể kiếm đủ những vật này, không ngờ là chỉ mất chưa đến ba tháng.”

“Ta nóng lòng muốn có Địa Thứ thuật(2), chờ không nổi sáu tháng.” Viên Minh tiếp lời.

Lăn lộn suốt khoảng thời gian qua khiến hắn nhận thức rõ chuyện thực lực bản thân thiếu hụt thế nào, khi đối mặt với hung thú có lẽ còn đỡ một chút, nhưng khi xung đột với Phi Mao thú nô khác, Viên Minh sẽ lập tức cảm giác được thủ đoạn của mình quá ít, đụng chuyện thì vô cùng nguy hiểm.

Đặc biệt lần này công khai đắc tội người Thanh Lang bang, tình cảnh của hắn sẽ chỉ có thể càng hung hiểm hơn.

Trước đây, trong lúc vô tình, Viên Minh từ miệng Triệu Đồng biết được rằng tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể tu tập được một ít pháp thuật, mà Địa Thứ thuật chính là một loại pháp thuật công kích sơ cấp bậc thấp có thể học được tương đối dễ dàng, uy năng ra sao thì phụ thuộc vào pháp lực.

Đương nhiên, những pháp thuật này chỉ khi thực sự gia nhập Bích La Động, trở thành đệ tử ký danh mới có thể có cơ hội lĩnh hội, có điều vì lợi ích, tự nhiên vẫn sẽ có một vài tên đệ tử ký danh lén sao chép rồi trao đổi với Phi Mao thú nô, chỉ là giá đưa ra thường thường không thấp.

“Được rồi, bản sao công pháp Địa Thứ thuật, ngươi có một canh giờ để nhớ kỹ nó.” Triệu Đồng lấy một quyển sách khá mỏng từ trong ngực áo ra, xong tiện tay ném cho Viên Minh.

“Ta không thể mang đi?” Viên Minh nhíu mày hỏi.

“Nghĩ gì thế? Nếu để ngươi cầm bản sao công pháp đi, sau khi học được lại đem bán lại cho người khác, vậy ta làm ăn kiểu gì?” Triệu Đồng nhếch mép, đáp.

“Có lý.” Viên Minh nhẹ gật đầu.

Dứt lời, hắn lập tức mở sách ra, bắt đầu cẩn thận lật xem.

Tiếng Triệu Đồng lại vang lên bên tai hắn: “Trong một canh giờ này, nếu như có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”

Đáp lại chỉ có một tràng tiếng lật sách lạch xạch, Viên Minh chẳng có phản ứng gì với lời y nói, tựa như hoàn toàn chẳng nghe thấy gì, điều này khiến Triệu Đồng lập tức cảm thấy mất hứng.

Nhưng khi y còn chưa kịp nằm lại xuống ghế tựa, Viên Minh đã khép sách, nhắm mắt lại đứng yên tại chỗ, miệng thầm lẩm nhẩm ngâm tụng.

Sau một lúc, hắn lại lần nữa mở mắt ra, nhìn Triệu Đồng rồi hỏi: “Bên trong công pháp nói, khi triển khai pháp thuật cần độ pháp lực xuống mặt đất, kết nối với nguyên khí của đại địa, nghĩa là nhất định phải để tay chạm đất sao?”

Triệu Đồng nghe thấy, đầu tiên là hơi sững sờ, xong mới giải thích:

“À…Là thế này, quá trình thi triển Địa Thứ thuật có ba giai đoạn. Khi mới bắt đầu, do độ thuần thục pháp thuật chưa đạt, để rút ngắn thời gian phóng thích thì tốt nhất là đưa tay chạm đất, như thế sẽ có hiệu quả cao nhất. Đợi tới khi thuật pháp đạt tới tiểu thành, không cần phải để tay, dùng chân chạm đất thì cũng vẫn có thể kết nối với mặt đất.”

“Vậy có phải khi đạt tới đại thành, dù cho ngươi ở giữa không trung thì vẫn có thể thông qua việc kết ấn phóng thích pháp lực, từ đó thi triển Địa Thứ thuật?” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi.

“Đúng vậy. Có điều cái này cần có pháp lực đầy đủ, đồng thời còn phải nắm giữ pháp thuật một cách thuần thục nữa.” Triệu Đồng gật đầu, giảng giải thêm.

“Hiểu rồi, đa tạ.” Viên Minh ôm quyền, đáp.

“Còn vấn đề gì nữa, ngươi có thể hỏi thêm mấy cái đó.” Triệu Đồng tự đắc cười, nói.

“Không còn.” Viên Minh lạnh nhạt đáp, xong liền trả bản sao Địa Thứ thuật lại.

Triệu Đồng bị hành động này của Viên Minh làm cho hơi ngớ ra, nghi ngờ hỏi: “Sao thế, không xem nữa?”

“Đã nhớ hết cả rồi, tạm thời không có chỗ nào không hiểu, muốn có thêm nghi hoặc gì cũng chỉ có thể chờ sau khi tu luyện mới có thể phát hiện được.” Viên Minh khẽ gật đầu, đáp.

“Công pháp Địa Thứ thuật dù chưa đến ba ngàn chữ, nhưng thời gian còn chưa một chén trà mà người đã có thể nhớ kỹ hết rồi?” Triệu Đồng hỏi lại với vẻ không tin lắm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch