Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 46: Pháp thuật chi đạo (2)

Chương 46: Pháp thuật chi đạo (2)


“Nhớ rồi.” Viên Minh khẳng định.

Nói ra thì Địa Thứ thuật chỉ có thể coi là một môn bí thuật, đơn giản hơn Cửu Nguyên quyết nhiều.

“Hẳn là ngươi có thể nhìn qua là không quên?” Triệu Đồng nghi hoặc hỏi.

“Trí nhớ bẩm sinh của ta xem như không tệ.” Viên Minh chắp tay, cáo từ rời đi.

Triệu Đồng nhìn bóng hắn đi xa, càng cảm thấy hứng thú với hắn hơn. Khả năng nhìn qua là không quên dù đối với người tu hành bọn họ thì không phải là bản lĩnh ghê gớm gì, nhưng nếu ngươi không biết thì sau này thế nào cũng sẽ không biết(3), đây cũng có thể xem như năng khiếu bẩm sinh.

“Viên huynh.”

Viên Minh vừa ra khỏi cửa cốc, liền bị người gọi lại.

Một người nhảy từ trên một tảng đá cách hắn không xa xuống rồi bước tới.

“Ô Lỗ, tìm ta có việc gì sao?” Viên Minh thấy rõ người tới, không khỏi có chút ngạc nhiên.

Hai người bọn hắn bình thường gặp nhau không nhiều, Viên Minh nghĩ không ra vì sao lúc này y lại tới tìm mình.

“Có phải ngươi giết người Thanh Lang bang không?” Ô Lỗ hỏi thẳng vào vấn đề.

“Xảy ra xung đột, đánh bị thương một tên, làm sao…Tên đó chết rồi?” Viên Minh nghe xong, không khỏi cau mày, nghi hoặc hỏi lại.

“Chết rồi. Bọn chúng vừa nói người Trung Nguyên, ta liền đoán được là ngươi.” Ô Lỗ nhếch miệng cười, chẳng có vẻ gì quan tâm tới tên tc đã chết kia.

“Bọn chúng?” Viên Minh nghi ngờ nói.

“Ta gia nhập Thanh Lang bang.” Ô Lỗ thản nhiên thừa nhận.

“Nói vậy, ngươi là đến bắt ta?” Viên Minh nheo mắt, hỏi.

“Ta tới khuyên ngươi.” Ô Lỗ lắc đầu, đáp.

“Khuyên ta?”

“Ta nói với bọn chúng là để ta tới khuyên ngươi quy thuận, gia nhập Thanh Lang bang. Có điều ta biết rõ tính ngươi, chắc chắc sẽ không chấp thuận, vậy nên chỉ là đến sớm nhắc ngươi một tiếng, tự mình phòng bị nhiều hơn chút.” Ô Lỗ cười đáp.

Viên Minh nghe thế, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Sao thế, thật bất ngờ à? Đây cũng là báo đáp ân tình của ngươi khi trước.” Ô Lỗ trước hỏi một câu, sau mới giải thích.

“Vậy ta xin nhận tấm lòng của ngươi.” Viên Minh cũng mỉm cười, đáp.

“Sau khi ta quay về, bọn chúng hẳn sẽ lập tức hạ lệnh truy sát ngươi, đồng thời có treo thưởng cả bên ngoài. Dựa theo phong cách làm việc của bọn chúng, chỉ cần có kẻ báo cáo tung tích của ngươi, kẻ đó lập tức có thể không bị Thanh Lang bang quấy rầy nữa, thậm chí còn được bọn chúng che chở, vậy nên tình cảnh của ngươi sắp tới đây sẽ không tốt lắm đâu.” Ô Lỗ tiếp tục nói.

“Đoán được.” Viên Minh gật gật đầu, không ngạc nhiên chút nào.

“Nếu ta đoán không nhầm, người tiếp đây sẽ truy sát ngươi hẳn là Ba Âm, một đại hán mặt mày xấu xí. Gã này mới đây vừa đột phá Luyện Khí tầng ba, có thể coi là cao thủ hiếm có trong số Phi Mao thú nô khắp Thập Vạn Đại Sơn, nếu đụng phải gã thì tuyệt đối đừng khinh thường.” Ô Lỗ lại nhắc thêm.

“Ta biết rồi, đa tạ.” Viên Minh gật đầu, chắp tay nói.

Ô Lỗ thấy thế, từ từ thu lại nét cười, nghiêm mặt nói: “Viên huynh, vội vã nên ta chỉ có thể giúp được tới đây, lần sau chúng ta gặp lại, có lẽ chính là kẻ địch, tuy ta không hy vọng đối địch với ngươi.”

Viên Minh nghe vậy hơi sững người, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó Ô Lỗ liền rời đi trước, hắn cũng ra khỏi Cáp Mô cốc, quay về chỗ ẩn thân của mình.

Sau khi trở lại động quật, hắn bắt đầu quá trình luyện tập Địa Thứ thuật.



Nửa tháng sau, trong một mảnh rừng thưa thớt cây cối.

Viên Minh ngồi xổm nửa người, chống một tay trên mặt đất, tay kia bấm quyết, theo đó, một luồng pháp lực từ trong lòng bàn tay truyền xuống đất.

Chỉ thấy trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, đồng thời miệng khẽ quát: “Lên.”

Lời vừa dứt, trên mặt đất chỗ cách hắn hơn năm trượng, đột nhiên có tia sáng màu vàng mờ mờ lóe lên, kế đó một cây măng đá màu vàng như đao nhọn từ dưới đất đâm ngược ra.

Viên Minh thấy thế, đưa mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, ý cười lóe lên trong mắt.

Trải qua một thời gian luyện tập thuật này, khoảng cách Địa Thứ thuật mà hắn có thể thi triển đã từ chưa tới một trượng lúc bắt đầu, tới giờ đã tăng thêm gấp mấy lần, uy lực cũng có tiến bộ vượt bậc, khiến hắn khá hài lòng.

“Địa Thứ thuật này cũng không khó luyện, có điều tiêu hao khá nhiều pháp lực, nếu liên tục thi triển, e là pháp lực theo không kịp, vẫn cứ là phải tăng tu vi a?”

Đúng lúc này, tai hắn bỗng khẽ động, đầu quay phắt qua một phía, miệng quát: “Ai ở đó?”

Vừa dứt lời, tiếng sột soạt vang lên khắp bốn phía, đồng thời năm bóng người xuất hiện, vây hắn vào giữa.

“Hảo tiểu tử, thực đủ khó tìm.” Một tên trong đám mới xuất hiện, lên tiếng chửi mắng.

Gã này mặt to đầu trọc, dung mạo đầy vẻ hung hãn, nhìn qua là Viên Minh có thể ý thức được ngay rằng, gã chính là Ba Âm trong lời của Ô Lỗ.

Hắn nhường mày, tức tốc phủ da vượn lên, thi triển pmt, hóa thân thành bộ dạng vượn trắng.

“Ta khuyên các ngươi tốt hơn là chớ động can qua, ta không muốn giết người.” Viên Minh cất lời khuyên nhủ.

Ba Âm nghe thế, không sợ trái lại còn cười, nói: “Chỉ là giết tên phế vật Trát Cáp, đã nghĩ ngay mình là dân số má thật rồi? Hôm nay nếu ta không vặt đầu ngươi đem về, ta không xứng làm phó bang chủ Thanh Lang bang!”

Dứt lời, gã cũng khoác da thú lên, thi triển pmt.

Chỉ thấy thân hình gã hơi bành trướng, trên thân bắt đầu mọc lông vừa dài vừa dày, phần trán rộng thêm ra, đồng thời đôi mắt trở nên vừa tròn vừa nhỏ, phần mũi vừa tù vừa tẹt, hai chân hai tay cùng mọc ra móng vuốt vừa cứng vừa nhọn.

Nhưng bắt mắt nhất vẫn là bộ lông màu trắng kéo từ đỉnh đầu đến phần lưng, nhìn qua như là phủ một chiếc áo choàng dài màu trắng bạc.

_____________________________________________

Chú giải:

1. Cáp Mô cốc: Cáp Mô là con cóc, do cái cốc này miệng nhỏ, trong to giống bụng cóc nên đặt tên vậy.

2. Địa Thứ thuật: Thứ là cái gai nhọn, Địa Thứ thuật: Thuật mọc gai đất @_@

3. Cái này nguyên gốc là: Đãn bất hội đích nhân tựu thị bất hội - Giờ không biết thì sau này có thế nào vẫn không biết, ý chỉ những năng khiếu bẩm sinh trời ban, không cách nào thông qua rèn luyện để biết (có) được.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch