Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 67: Nhân họa đắc phúc (1)

Chương 67: Nhân họa đắc phúc (1)





Ở trung tâm vòng vây, Cáp Cống bị tấm lưới lớn màu vàng quây kín, mở lớn hai mắt nhìn kịch biến nối nhau xảy ra xung quanh, trong lòng cũng thấy vô cùng tò mò về sự xuất hiện bất ngờ của bóng trắng.

Vào thời khắc này, một bóng người từ trong khói mù lướt tới, bất ngờ lại chính là Viên Minh trong hình thái vượn trắng, Thanh Ngư kiếm trong tay hắn lập tức hóa thành một vệt mờ màu xanh, hung hăng chém lên trên tấm lưới màu vàng.

Thanh Ngư vốn đã sắc bén, sau khi được rót pháp lực vào thì càng thêm bén nhọn. Tấm lưới lớn lập tức bị nó chém rách một lỗ.

“Sao ngươi lại tới, không phải đã bảo ngươi đi trước rồi sao?” Cáp Cống trông thấy Viên Minh, hạ giọng nói vội.

“Ngậm miệng!” Viên Minh tiếp tục huy kiếm chém xuống, cánh tay vượn thứ ba ở giữa ngực bụng hắn cũng hung hăng chụp lên tấm lưới.

“Xoẹt” một tiếng! Tấm lưới cuối cùng cũng bị xé rách toang, Cáp Cống theo đó lăn ra ngoài.

“Đi!” Viên Minh lập tức ôm Cáp Cống, sải bước chạy ra phía ngoài.

Vòng vây xung quanh vô cùng hỗn loạn, công thêm khói mù tràn ngập giúp hai người Viên Minh dễ dàng đột phá từng tầng, từng tầng phong tỏa, nhoáng cái đã sắp chạy ra khỏi vòng vây.

Bất thình lình, một bóng người xuất hiện phía trước, không ngờ chính là Ô Lỗ.

“Ô Lỗ!” Viên Minh nhíu mày, Thanh Ngư kiếm trong tay lập tức tỏa ánh sáng lạnh lẽo rồi chém thẳng xuống đầu đối phương.

Khói mù xung quanh sẽ tan đi rất nhanh, không thể trì hoãn ở đây dù chỉ một khắc, nhất định phải tốc chiến tốc thẳng!

Ô Lỗ lộ vẻ mặt phức tạp, né qua một bên nhường đường cho hắn.

Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Viên Minh, nhưng hắn không dừng lại mà nhanh chóng lướt ra khỏi vùng khói mù.

“Không ổn, Viên Minh trốn rồi!” Vừa ra khỏi vòng vây, bóng dáng hai người Viên Minh liền lộ rõ, lập tức bị một gã Phi Mao thú nô cảnh giới bên ngoài trông thấy.

Viên Minh không hề bận tâm, chỉ chăm chú bỏ chạy về hạp cốc mù sương hướng Nam.

Hắn lấy thân thể vượn trắng thi triển vab tới cực hạn, dù phải mang theo một người nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, chỉ chớp mắt đã mất hút trong rừng rậm.

Một bóng người cũng đột nhiên thoát ly chiến trường, chính là quái vật màu trắng kia. Nó không hề do dự mà lập tức đuổi theo hướng mà hai người Viên Minh vừa thoát đi.

Bọn người Ô Bảo, Kim Khôn cũng nhanh chóng thoát khỏi vùng khói mù, thần sắc tên nào cũng khó coi.

Bọn chúng tỉ mỉ lên kế hoạch vây bắt gần như vạn vô nhất thất(1), không ngờ lại bị một con quái vật lông trắng chẳng biết từ đâu chui ra phá hỏng.

“Khục! Cái này cũng không trách ta được, ta thực sự đã giúp ngươi chặn chúng lại, nhưng có trời mới biết từ đâu lại xuất hiện thứ kia.” Kim Khôn nhún nhún vai, giang hai tay ra.

“Ngươi không bắt được, vậy ta cũng không thể trao thưởng.” Ô Bảo sầm mặt, nói.

“Vừa rồi ngươi cũng thấy thực lực quái vật lông trắng kia rồi, chỉ sợ chỉ ta ngươi liên thủ mới miễn cưỡng ứng phó được, Kim Khôn ta dù tham nhưng cũng sẽ không đem tính mạng các huynh đệ đi đánh cược.” Kim Khôn liếm bờ môi khô khốc, cười lạnh đáp.

“Bắt được người, ngoài chỗ đã hứa lúc trước, ta còn đáp tạ thêm thứ khác, nhưng nhất định phải bắt sống cho ta.” Ô Bảo trầm giọng nói.

“Không biết vì sao ngươi để tâm tiểu tử kia như vậy, Liệp Cẩu đường ta trước không can dự nữa, sau này còn gặp lại. Chúng ta đi!” Kim Khôn nói xong, lại sai thủ hạ cõng mấy tên bị thương lên, đoạn quay người rời đi.

“Viên Minh trốn hướng nào rồi?” Ô Bảo nhìn đám người Liệp Cẩu đường từng bước rơi đi, hai mắt đỏ lên, hiển nhiên đã bên bờ nổi giận, lạnh giọng quát hỏi.

“Ta hình như lờ mờ thấy, là chạy về hướng đó, vừa rồi quái vật lông trắng cũng đuổi theo phía đó.” Ô Lô chỉ đại một phía bên hướng Đông.

“Đuổi theo!” Ô Bảo ra lệnh, xong dẫn đầu đuổi theo hướng Đông, đám người còn lại cũng vội vàng bám theo.

Hai đám người nối nhau rời đi, hiện trường lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Nhưng đúng lúc này, từ một cành cây to bằng cánh tay trẻ em trên một gốc đại thụ gần đó, một tiếng ‘soạt’ nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy vang lên, tiếp đó, một con mèo bạc ưu nhã cất bước đi ra.

Nó liếm láp thân mình xong, lần nữa ngẩng đầu lên, đưa đôi con người màu vàng kim, hổ phách nhìn về phía Nam.

Sau đó, nó nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, đáp xuống một cây khác cạnh đó, tiếp lại nhảy thêm mấy lần, chỉ thoáng chốc đã biến mất ở phía xa.



Viên Minh biến thành vượn trắng cõng Cáp Cống, dốc sức chạy về phía hạp cốc mù sương.

Nhìn sương mù trắng phía trước càng lúc dàng dày, trái tim Viên Minh mới thả lỏng một chút.

Chỉ cần đi vào trong hạp cốc, cơ bản liền an toàn.

“Viên huynh, cẩn thận!” Cáp Cống đang được Viên Minh cõng trên lưng, đột nhiên kinh hô.

Một bóng trắng từ phía sau vô thanh vô tức(2) nhanh chóng đuổi đến, không ngờ nó còn nhanh hơn Viên Minh, chỉ mấy nhịp thở đã tới ngay sau lưng hắn, đồng thời vung nắm đấm đánh thẳng xuống đầu Cáp Cống.

Viên Minh vội vàng trầm người xuống, lăn sang bên cạnh.

Nhưng tốc độ của quái vật lông trắng quá nhanh khiến hắn không thể hoàn toàn tránh thoát, bả vai trái bị đánh trúng, cả người bay ngang ra ngoài, còn Cáp Cống trên lưng hắn cũng bị hất văng ra.

Viên Minh chỉ cảm thấy xương vai trái đau nhức dữ dội, nửa người run lên, một ngụm máu nóng trào ngược lên cổ họng bị hắn cứng rắn nuốt trở lại.

Quái vật lông trắng lại không để ý Viên Minh, mà hóa thành một dải bóng trắng, lao thẳng về phía Cáp Cống.

“Xem kiếm!” Viên Minh thấy không kịp tới cứu viện, lập tức thôi động Súc Nguyên Tí khiến cánh tay phải chỉ chớp mắt đã to thêm một vòng, ném Thanh Ngư kiếm đi.

Vù vù!

Thanh Ngư kiếm kéo theo một dãy tàn ảnh(3) lạnh lẽo, nhanh như điện chớp, chỉ nháy mắt đã tới trước người quái vật lông trắng.

Quái vật lông trắng huy quyền đánh về phía Thanh Ngư kiếm, thân hình vẫn tiếp tục lao tới hướng cũ.

Chỉ nghe một tiếng ‘keng’ lớn vang lên, Thanh Ngư kiếm bị đánh bay ra, trong khi đó, da lông mặt ngoài nắm đấm của quái vật lông trắng cũng bị kiếm cắt một vết sâu tới tận xương.

Bị lực lượng snt ẩn bên trong Thanh Ngư kiếm tác động, thân hình quái vật lông trắng thoáng lắc lư một cái.

Không đợi quái vật này ổn định thân hình, mặt đất dưới chân nó đã ầm ầm nứt vỡ, tiếp đó một cây gai gỗ trồi lên, tuy không thể đâm xuyên bàn chân nó, nhưng cũng khiến cơ thể vốn bất ổn của nó lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch