Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 74: Nhân Tiêu (2)

Chương 74: Nhân Tiêu (2)


Nghe xong lời này, Trần Uyển cũng đành thôi, chỉ quay đầu nhìn về phía Viên Minh, hỏi: “Ngươi có thể theo kịp không?”

Viên Minh không muốn nấn ná ở chỗ này nữa, liền gật đầu.

Hắn dù có chút hâm mộ linh thú của mấy đệ tử ký danh này, nhưng trong lòng quan trọng hơn vẫn là làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, tận khả năng thu được thêm nhiều phần thưởng huyết thực.

“Vậy được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.” Trần Uyển nói.

Viên Minh làm người dẫn đường, trước tiên thi triển Phi Mao thuật, hóa thành vượn trắng rồi phòng lên, đi về phía sâu trong rừng.

“Ta ở phía sau đoạn hậu, đề phòng bất trắc.” Khôn Đồ liếc mắt nhìn những người khác, đồng thời nói.

Trần Uyển không chút do dự, lập tức thúc tê giác da xanh đuổi theo. Ba Đạt theo sát phía sau, Ương Thiên cũng nhanh chóng bám theo.

Đợi bóng dáng mất người đi khuất tầm mắt, Khôn Đồ mới ngồi lên thú cưỡi sói xanh, đưa mắt nhìn Ô Bảo.

“Tên Viên Minh này nhìn qua không giống thằng ngốc, có thể thu về dưới trướng không?” Khôn Đồ lên tiếng hỏi.

Ô Bảo nghe vậy, thầm rùng mình, vội đáp: “Chủ nhân, gia hỏa này vô cùng kiêu ngạo, không phải dạng có thể ở dưới người. Lúc trước ta từng thử chào mời, hắn không những không chịu, còn giết người của chúng ta.”

“Bỏ đi, chỉ là thú nô mà thôi, muốn có thì còn nhiều, rất nhiều. Lần này ta sẽ giúp ngươi loại bỏ hắn, có điều về sau đồ các ngươi dâng lên mỗi tháng, phải tăng thêm một thành.” Khôn Đồ nghe thế, khẽ nhíu mày, lập tức nói.

“Đa tạ chủ nhân.” Ô Bảo vội vàng bái tạ.

“Ta bồi dưỡng Thanh Lang bang và Liệp Cẩu đường các ngươi, là để các ngươi làm việc cho ta, chứ không phải gây phiền phức cho ta. Loại chuyện như thế này lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, về sau nếu như mà có, vị trí của ngươi và Kim Khôn liền để cho người khác ngồi đi.” Khôn Đồ nói xong, lập tức điều khiển sói xanh chạy như bay.

Ô Bảo liên tục gật đầu, sau lưng đầy mồ hôi lạnh, xong cũng vội vàng thi triển Phi Mao thuật, hóa thành một gã người sói lông xanh, chạy như điên đuổi theo.



Buổi đêm, trời cuối thu.

Quanh một đống lửa cháy hừng hực giữa rừng, bốn người Khôn Đồ đang ngồi quây tròn, ăn thịt vừa nướng chín.

Bốn con linh thú lần lượt nằm sau lưng chủ nhân, hình thành một vòng bảo hộ đặc thù, bọc bọn họ ở trung tâm.

Hai Phi Mao thú nô, Viên Minh và Ô Bảo, tự nhiên không có tư cách ở chung với bọn họ, được sắp xếp ở mãi tít xa bên ngoài canh gác.

Gió đêm phơ phất, Viên Minh một thân một mình ngồi xếp bằng trên một gốc cây, nhắm mắt khoanh chân, đả tọa tu luyện.

Khu vực này hắn rất thông thuộc, ở đây vốn có một con thằn lằn vảy xanh trú ngụ, vào tháng trước đã bị hắn giết chết, trong nhất thời sẽ không có hung thú khác tới đây lập địa bàn.

Hơn nữa còn có bốn con linh thú thủ hộ, kỳ thật cơ bản không cần tới bọn hắn phải canh chừng.

Đúng lúc này, tai Viên Minh đột nhiên khẽ động, hai mắt mở lớn, nhìn về khoảng tăm tối trong rừng, thình lình lại thấy một bóng đen thoăn thoắt nhảy qua lại giữa các lùm cây.

Hắn lập tức trở mình nhảy xuống, đuổi theo hướng bóng đen kia.

Nhưng khi hắn chưa chạy được mấy bước, đã lập tức thấy bóng đen đằng trước đột nhiên ngừng lại, rồi bất ngờ quay đầu nhìn về phía hắn.

Viên Minh giật nảy mình, lập từng dừng bước, giữ thế giằng co.

Chỉ thấy thứ kia có thân cáo gần tám thước, hình dạng không khác gì con người, toàn thân mọc đầy lông, thậm chí trên mặt cũng thấy có, thoạt nhìn giống như một con vượn già lông trắng đứng thẳng.

Nhưng cả hai trong mắt nó lại chỉ là một màu đỏ tươi, trong đêm tối phản xạ ra những tia sáng khát máu, Viên Minh trông thấy mà lạnh sống lưng.

Đúng lúc này, sau lưng Viên Minh lại có một hồi những tiếng ồn ào truyền đến.

“Hỏng bét, bị giáp công.” Viên Minh thầm rùng mình, nhất thời cảm thấy tình cảnh không ổn.

“Ở bên kia.” Chính lúc này, một giọng nữ vang lên.

Ngay tiếp đó, mấy bóng người từ phía sau vọt đến, bước tới cạnh Viên Minh, thì ra là mấy người Trần Uyển.

Viên Minh nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi quay lại nhìn về phía quái vật vừa rồi, lại phát hiện đằng trước trống không, không còn thấy bóng dáng nó nữa.

“Ngươi ở đây làm gì?” Trần Uyển vừa nhìn thấy Viên Minh, liền hỏi ngay.

“Ta gác đêm ở bên ngoài, phát hiện một quái vật lông dài hình người, liền đuổi theo.” Viên Minh thành thật trả lời.

“Quái vật kia đâu?” Nghe xong câu trả lời, Khôn Đồ không những không sợ, trái lại còn vui mừng, lập tức hỏi.

Trần Uyển và Ương Thiền cũng sáng mắt lên, tập trung nhìn về phía Viên Minh, bộ dáng có phần kinh hỉ.

“Chạy rồi, mới vừa rồi còn ở ngay phía trước, sau khi các ngươi đuổi tới thì thứ đó liền chạy mất.” Viên Minh chớp chớp mắt, đáp.

“Chạy đi hướng nào?” Khôn Đồ hỏi dồn.

Viên Minh cũng không có để ý xem quái vật kia cuối cùng chạy hướng nào, đánh tiện tay chỉ đại một bên rồi nói: “Hình như là phía này.”

Khôn Đồ không chút chần chờ, tức tốc đuổi theo.

Linh thú sói xanh của gã cũng vọt qua đầu mọi người, nhanh chóng chạy theo chủ nhân của nó.

Ương Thiền cũng lập tức đuổi theo.

“Không thi triển Phi Mao thuật, cũng dám tùy tiện đuổi theo Nhân Tiêu(2), ngươi muốn chết sao?” Trần Uyển quở trách Viên Minh một câu, xong liền mau chóng đuổi theo hai người kia.

Ba Đạt cười lợn rừng lông đen, cười với Viên Minh một tiếng rồi lập tức bám sau nhóm Trần Uyển.

“Nhân Tiêu? Là cái gì?”

Viên Minh không chút quan tâm lời quở trách của Trần Uyển, có điều đối với Nhân Tiêu mà nàng nhắc tới, trong lòng lại có chút hứng thú.

_____________________________________

Chú giải:

1. Tử Trúc lâm: Rừng Trúc tím.

2. Tiêu (魈): Là một quái vật trong truyền thuyền dân gian TQ, nó sống ở vùng núi, mang hình dạng con người, đầu to mình nhỏ, chỉ có một chân. Thường được gọi là ma núi (Sơn Tiêu), tất nhiên đó là Sơn Tiêu, còn Nhân Tiêu trong truyện có lẽ chỉ là lấy cảm hứng từ Sơn Tiêu mà thôi.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch