Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Giả

Chương 73: Nhân Tiêu (1)

Chương 73: Nhân Tiêu (1)





“Viên Minh, Ô Bảo, ra khỏi hàng!” Hô Hỏa trưởng lão lập tức lớn tiếng ra lệnh.

Ô Bảo rời khỏi đội ngũ trước, trên mặt đầy vẻ vinh quang tự hào, trong khi đó Viên Minh lại cau mày, bước ra sau một nhịp. Hai ngươi có thái độ hoàn toàn khác biệt.

Những Phi Mao thú nô còn lại thấy thế, kẻ nào kẻ nấy than thở không thôi, vô cùng hâm mộ.

“Chọn xong rồi, các ngươi lên đường ngay đi.” Hô Hỏa trưởng lão lại nói.

“Đa tạ.” Nữ tử váy đỏ Trần Uyển ôn quyền, lên tiếng cám ơn.

Ba người còn lại cũng lên tiếng cáo từ, xong lập tức dẫn theo Ô Bảo và Viên Minh cùng xuất phát, đi về phía Thập Vạn Đại Sơn.

“Trong thời gian này, các người vẫn phải tiếp tục đi săn, một khi gặp được đệ tử ký danh, nếu được triệu hoán thì không được kháng cự, kẻ trái lệnh…Tin là các ngươi sẽ không trái lệnh.” Hô Hỏa trưởng lão chốt xong một câu liền ra lệnh cho mọi người giải tán.



Mấy đệ tử ký danh đi trước, bước chân khá nhanh, hai người Viên Minh và Ô Bảo vội vàng chạy theo, trông giống tùy tùng chứ không phải người dẫn đường.

Có điều, đợi khi đi xuyên qua hạp cốc, chính thức tiến vào khu vực hung thú hoạt động, mấy người kia liền ngừng lại.

Trần Uyển lấy một tấm bản đồ bằng da thú từ trong ngực áo ra, đặt lên một tảng đá, mở ra rồi gọi hai người Viên Minh tới, hỏi: “Hai người các người có ai từng qua chỗ này chưa?”

Nàng đưa ngón tay búp măng trắng bóc của mình chỉ vào một bồn địa ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.

Ô Bảo nhìn kỹ một lúc, trong mắt lộ vẻ mờ mịt khó hiểu.

Những Phi Mao thú nô bọn họ trước giờ đều là tới chỗ nào hay chỗ đó, nhiều nhất cũng chỉ là nhớ sơ sơ lộ trình quay về, giờ đưa thứ như bản đồ này cho gã xem, gã cũng xem không nổi.

Ngược lại, Viên Minh lại cau mày, cẩn thận xem bản đồ, lộ vẻ trầm ngâm.

“Nhìn có hiểu không?” Trần Uyển hỏi.

Ô Bảo lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ lắc đầu, có điều khi nhìn bộ dạng của Viên Minh, trong lòng không khỏi thầm mắng: “Giả bộ cái quái gì chứ?”

“Trần Uyển sư muội, ta dẫn bọn chúng theo là để chúng lo ít việc vặt, ngươi thực sự nghĩ rằng bọn chúng có thể giúp một tay sao?” Không Đồ nhếch miệng cười, lắc đầu nói.

“Chúng ta hiện đang ở cửa vào hạp cốc, cũng chính là chỗ này. Ta xa nhất từng tới mảnh Tử Trúc lâm(1) này, từ đó tới chỗ ngươi hỏi còn cách ít nhất hai ngày đường.” Lời Khôn Đồ vừa dứt, tiếng Viên Minh liền vang lên.

Nghe lời này, Trần Uyển vốn không còn hy vọng gì liền sáng mắt lên, tiếp tục hỏi: “Đoạn đường đăng trước này,, chính là đến Tử Trúc lâm mà ngươi nói, phải mất bao lâu mới tới?”

“Tránh đại bộ phận hung thú, tận lực không để xảy ra chiến đấu kéo dài mà nói, năm ngày là có thể tới.” Viên Minh đáp.

Trong khi nói chuyện, hắn ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chếch ra ngoài, lại thấy gã đệ tử Luyện Lô đường tên Ba Đạt kia đang đưa mắt nhìn xuống, như có như không nhìn vào chân ngọc thon dài của Trần Uyển.

Tên nhãi này trông có vẻ rụt rè, không ngờ cũng chẳng phải người thành thật ha.

“Nếu là cưỡi linh thú, không cần tới năm ngày.” Khôn Đồ mở miệng nói.

Dứt lời, gã đưa tay vỗ túi linh thú bên hông, tức thì từ miệng túi có một quầng sáng xanh bay ra, rơi xuống chỗ cách đó không xa, từ đó, một con sói lớn thân dài hai trượng xuất hiện.

Sói này bắp thịt toàn thân chắc nịch, trong hai mắt hiện lên màu đỏ nhạt hơi tối, ở giữa mi tâm mọc lên một túm lông trắng dài, hai bên mép thình lình lộ ra hai cái răng nanh dài sắc nhọn, trông vừa hung ác lại uy mãnh.

“Trần Uyển sư muội, sói của ta chính là hung thú cấp một bậc cao, không chỉ có tốc độ cực nhanh, mà còn chạy rất êm ái thoải mái, chỉ bằng ngươi với ta cưỡi chung đi.” Khôn Đồ tươi cười mời mọc.

Nghe mấy lời này, không đợi Trần Uyển mở miệng đáp lời, tràng mày Ương Thiền, cô nàng nóng bỏng cùng đi ra từ Ngự Thú đường với Khôn Đồ, đã cau lại, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với hành động lấy lòng của sư huynh Khôn Đồ.

“Đa tạ ý tốt của sư huynh, nhưng mà không cần, ta có linh thú của mình.” Trần Uyển thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt từ chối.

Dứt lời, nàng đưa tay vỗ túi linh thú bên hông, lập tức lại thấy ánh sáng xanh bay ra, hóa thành một con tê giác da xanh dài hơn một trượng.

So với con sói xanh kia, tê giác da xanh này có hình thể nhỏ hơn khá nhiều, nhưng trên phần đầu, cổ lại đều được bọc một lớp giáp kim loại, trên lưng còn đặt ghế ngồi bằng da dạng yên ngựa, nhìn là biết ngay ngồi rất thoải mái dễ chịu.

“Thì ra linh thú của sư muội lại được sắp xếp cẩn thận như vậy, ngược lại là sư huynh ta lỗ mãng.” Khôn Đồ thấy thế, có vẻ chẳng hề bận tâm, trái lại còn chủ động xin lỗi một tiếng.

Ngay sau đó, Ương Thiền cũng vỗ túi linh thú, gọi ra một con đại mãng màu đỏ lửa dài khoảng bảy trượng, xong tung mình nhảy lên đại mãng, nghiêng người nằm xuống.

Con đại mãng màu đỏ lửa lập tức rướn người lên, đỡ lấy thân hình yểu điệu của nàng.

Ba Đạt cũng lập tức gọi linh thú của mình ra. Đó là một con lợn rừng cực lớn, hình thể bộ dáng tuy không thể so với ba con trước, nhưng hai cái nanh trắng dài như trường kích của nó vẫn khiến người nhìn biết đó không phải hung thú bình thường.

“Khôn Đồ sư huynh, hai chúng ta là nữ tử, không tiện mang bọn chúng theo, vậy ngươi với Ba Đạt sư đệ mỗi ngươi mang theo một người, vậy được không?” Trần Uyển thoáng nhìn qua Viên Minh và Ô Bảo, nói.

Khôn Đồ nghe thế liền nhíu mày, Ba Đạt cũng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ chối từ.

“Sư muội, bọn chúng chỉ là Phi Mao thú nô ti tiện, sao xứng cười linh thú của sư huynh ta?” Ương Thiền không ngờ lại phá lệ tức giận, lập tức mở miệng quở trách.

“Chúng ta cần bọn họ dẫn đường, không dùng linh thú mang đi, tốc độ sẽ chậm đi nhiều, được không bằng mất.” Trần Uyển từ tốn nói.

“Đại nhân nói phải, thú cưỡi dạng linh thú này, chúng ta không xứng.” Ô Bảo kinh hoảng, vội vàng lên tiếng.

Lúc này, Ba Đạt cũng mở miệng nói: “Trần Uyển sư tỷ, bọn chúng là Phi Mao thú nô, thi triển Phi Mao thuật xong chạy hẳn cũng không thua linh thú bao nhiêu, không cần quá lo lắng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch