Trong sơn động tăm tối, Viên Minh khá vất vả mới mở được hai mắt ra, chỉ cảm thấy mắt vừa đau vừa nhức, vô thức muốn đưa tay lên day một chút, lại đột nhiên cảm thấy phần cổ truyền lên cảm giác lạnh buốt.
“Không muốn chết thì chớ lộn xộn.” Lúc này, một giọng nữ thanh thúy mà lạnh lẽo vang lên.
“Trần Uyển…Sư tỷ?” Viên Minh ngập ngừng kêu.
“Ta cho người một cơ hội để giải thích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Uyển hỏi.
Nàng còn nhớ rõ tình cảnh mình ở trong thần miếu, ăn thịt và nói chuyện với mấy người Khôn Đồ, sau đó bản thân hình như rất mệt mỏi rồi thiếp đi.
Trong lúc ngủ mê, nàng tựa hồ còn mơ thấy mình chiến đấu với một hung thú.
Đợi khi nàng tỉnh lại, lại phát hiện bản thân không ngờ lại đang nằm trong ngực tên Phi Mao thú nô này, ngất đi giữa động quật tĩnh lặng tăm tối.
Viên Minh ra sức trừng mắt nhìn, kết quả ánh mắt vẫn lờ mờ, đầu óc cũng u ám chưa tỉnh táo lại.
“Ngươi bị mấy người Khôn Đồ hợp mưu ám hại, bọn chúng cho người ăn thịt có tẩm độc, ý đồ chờ sau khi mê man sẽ khinh bạc ngươi, là ta cứu ngươi.” Viên Minh sắp xếp câu từ một chút rồi nói.
“Người với ta không thân chẳng quen, sao lại cứu ta?” Trần Uyển rõ ràng không tin, dứ dứ thứ lạnh băng trong tay lên trước.
“Vì diệt khẩu, bọn chúng còn muốn giết cả ta, ta cũng là bất đắc dĩ.” Viên Minh giải thích ngắn gọn.
Trần Uyển nghe thế liền cau mày lại.
Nàng luôn biết rõ chuyện Khôn Đồ tăm tia mình, lần này lại được phân vào cùng tổ với gã khiến nàng cảm thấy rất mâu thuẫn, nhưng nàng nghĩ sao cũng không ngờ, gã lại dám dùng thủ đoạn hạ lưu với mình.
“Ngươi nói dối, Khôn Đồ có thể giết ngươi diệt khẩu, thậm chí còn có thể giết luôn cả Ương Thiền và Ba Đạt để bịt miệng?” Trần Uyển vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng như cũ, có điều giọng điệu lại thoáng thả lỏng một chút.
“Một người ngoài như ta cũng nhìn ra được, Ương Thiền ghen tỵ với ngươi, Ba Đạt thì vô cùng thèm muốn ngươi, bọn chúng là hợp tác đối phó ngươi, nếu không, ngươi cho rằng thuốc có thể chuốc ngươi mê man là từ đâu đến?” Viên Minh cười lạnh, hỏi ngược lại.
Trần Uyển nghe thế, trong lòng nhất thời cảm thấy nặng nề.
“Còn có con hỏa mãng đuổi theo chúng ta ở trong động quật, ngươi nghĩ rằng nó tới cứu ngươi? Nó tới để bịt miệng ngươi đó!” Viên Minh bổ sung thêm.
Nghe tới đây, Trần Uyển vội vàng sờ trong tay áo, phát hiện đúng là thiếu một miếng Xích Hỏa lôi, lúc này mới tỉnh ngộ nhận ra, hóa ra đó không phải là nằm mơ, mà là chuyện xảy ra với mình ở hiện thực.
Đối với lời của Viên Minh, nàng tuy vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng vẫn thu thanh chủy thủ gác trên cổ hắn lại.
Trần Uyển xoa xoa mi tâm đau nhức, nhấc tay vung lên, tức thì trước người hiện ra một đoàn hỏa quang.
Hỏa quang ngưng tụ thành hỏa cầu nằm lơ lửng giữa không trung, chiếu sáng bốn phía, Viên Minh lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, phát hiện bọn họ lúc này đang ở trong một động đá vôi to lớn dưới mặt đất.
Bốn phía xung quanh vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, ở trên đỉnh đầu còn có những cây thạch nhũ mọc rủ xuống, từ thạch nhũ liên tục có nước đọng tí tách rơi.
Ở phía đối diện hắn, Trần Uyển trong bộ váy đỏ, tóc tai có phần lộn xộn, mặt dính nhiều vết bẩn, quần áo cũng không chỉnh tề, trông có chút nhếch nhác lại có mấy phần tội nghiệp đáng thương, khiến người nhìn sinh lòng cảm mến.
Hắn chỉ liếc nhìn rồi vội vàng rời mắt đi.
Trần Uyển vô thức nắm chặt quần áo trên người lại, có điều áo ngoài đã bị Khôn Đồ xé rách nên nàng có làm thế nào cũng không đưa nó về hình dáng ban đầu được.
Nàng đưa mắt nhìn lên người Viên Minh ở phía đối diện, tràng mày không khỏi nhíu lại.
Chỉ thấy khắp nơi trên người hắn là những vết trầy xước thâm tím, tuy máu không còn chảy mà đã đông lại kết thành vảy, nhưng khi nhìn vào vẫn cảm thấy có chút giật mình.
“Ngươi bị thương.” Trần Uyển nói.
Viên Minh nghe thế mới đưa mắt nhìn quanh thân mình, thấy quần áo chỗ cánh tay và đùi đều đã bị mài rách, xong lại khẽ nghiêng đầu qua nhìn về phía bả vai.
Nhưng vừa khẽ động, cảm giác đau đớn dữ dội lập tức xộc lên đầu khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Không chỉ thế, sau lưng còn truyền tới cảm giác bỏng rát, tựa hồ bị thương nghiêm trọng hơn so với những chỗ khác trên người.
“Ngươi xoay người qua đây, ta xem một chút.” Trần Uyển thấy thế liền đề nghị.
Viên Minh do dự một chút, cuối cũng vẫn chịu đau xoay người qua.
Chỉ tích tắc sau khi nhìn thấy lưng Viên Minh, Trần Uyển lập tức trợn tròn hai mắt, không khỏi đưa tay che miệng.
Chỉ thấy nơi đó đen xì một mảng, gần như toàn bộ da lưng đều bị cháy đen, chỗ hai bả vai lộ cả xương trắng hếu ra ngoài, hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.
“Hắn làm sao chịu được vết thương nặng như vậy?” Trần Uyển không nhịn được thầm thắc mắc.
Lại xem xét trên người mình, ngoại trừ quấn áo hơi xộc xệch, tay chân bị trầy chút da thì không còn vết thương nào khác, nàng không khỏi nghĩ: “Hắn vì bảo vệ ta mới bị thương nặng như vậy?”
Viên Minh tất nhiên không biết nàng đang nghĩ gì, trong lòng nghi hoặc hỏi thăm: “Ổn không?”
“Sau lưng ngươi bị bỏng rất nặng, bằng khí huyết tự thân rất khó khôi phục nhanh chóng. Ngươi đừng nhúc nhích, ta bôi thuốc cho ngươi…” Trần Uyển giật mình hoàn hồn, thoáng dừng một chút rồi nói.
“Không cần, ta…” Viên Minh theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng khi vừa định quay người lại, hắn liền nghe người sau lưng nghiêm khắc nói: “Không được nhúc nhích.”
Viên Minh không khỏi ngẩn ra, thực sự dừng động tác lại.
Ngay sau đó, hắn liền nghe được tiếng nhổ nút nắp bình, tiếp đấy trên lưng lại bất thình lình truyền ra một trận đau nhức kịch liệt, khiến hắn không nhịn được gầm nhẹ một tiếng.
“A…”
Viên Minh cưỡng ép đè tiếng gầm của mình xuống, cảm giác bỏng rát sau lưng kia chỉ duy trì thêm ba, bốn nhịp thở rồi rất nhanh biến thành một cảm giác lạnh băng kỳ dị, tiếp đó bắt có chút ngứa ngáy.
Hắn có thể cảm giác được cô gái sau lưng thao tác rất tỉ mỉ, rắc thuốc bột lên từng vết thương một.
Lúc này, hỏa cầu trong không khí bỗng tắt phụt, động tác của Trần Uyển theo đó cũng ngừng lại.
“Dược lực của Ngọc Bình tán rất nhanh, tối đa nửa ngày là mọi vết thương trên người ngươi đều có thể đóng vảy, còn muốn khôi phục như trước phải mất thêm ba ngày.