Chương 81: Trị thương (2) ” Tiếng Trần Uyển từ trong bóng tối truyền tới.
“Đa tạ.” Viên Minh lên tiếng cám ơn.
Hắn hơi hoạt động một chút, phát hiện cảm giác đau đớn sau lưng đã giảm đi rất nhiều, liền lấy tấm da vượn trắng buộc ở bên hông ra, choàng lên trên người.
Trong bóng tối, hai ngươi ai cũng không nói gì thêm, không gian nhất thời trở nên tĩnh lặng.
Sau một lát, Viên Minh phá vỡ im lặng, mở miệng đề nghị: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta phải nghĩ cách ra ngoài.”
Lời hắn vừa dứt, một quả cầu lửa lại nữa sáng lên, ‘phừng phừng’ bốc cháy, xông thẳng lên trên không trung, đập thẳng vào mái động quật dưới lòng đất, bắn tóe ra một chùm hoa lửa.
“Trước khi ngươi tỉnh lại, ta đã kiểm tra qua, chúng ta là từ trên một thụ động(1) rơi xuống, có điều chỗ bẻ góc của thụ động đã sụp đổ, muốn theo đường cũ quay về là chuyện không thể nào.”
Viên Minh ngửa đầu liếc nhìn, đoạn gắng gượng đứng người lên, hơi lảo đảo một chút, nói: “Vậy thì tìm đường khác.”
Dứt lời, hắn bắt đầu quan sát hai bên trái phải.
“Nơi này là một hàm động (2) do nước ngầm xói mòn tạo ra, vào mùa nước nổi hẳn sẽ bị nước sông nhấn chìm. Ta đã xem qua, hai bên đều không có lối ra.” Trần Uyển thở dài, nói.
Viên Minh nghe vậy liền đi tới phía trước mấy chục bước, quả nhiên thấy một dòng sông ngầm chảy ngang qua trước mặt, thế nước nhẹ nhàng, nhìn không rõ nông sâu.
Lúc này, Trần Uyển cũng đi tới bên cạnh, có điều sau khi thoáng nhìn lại đột nhiên cau mày, nói: “Lúc trước ta tới kiểm tra, nước sông dâng lên thì ngấn nước còn chưa tới mức này, sao mới qua chưa bao lâu đã dâng lên nhiều như vậy?”
“Hiện tại tuy không phải mùa nước nổi, nhưng có thể trận mưa trút xuống hôm qua không nhỏ, mực nước của dòng nước ngầm cũng sẽ dâng lên, cái này cũng không kỳ quái gì, chỉ là không biết sẽ dâng lên bao nhiêu?” Viên Minh trầm ngâm nói.
Nói đoạn, hắn bước tới trước vách đá phía bên cạnh, quan sát trên dưới một hồi, bất giác cau mày.
“Sao thế?” Trần Uyển phát hiện biến hóa trên mặt hắn, liền hỏi.
“Ngươi xem, trên vách đá có vết tích ngấn nước rất rõ, phía trên tương đối khô ráo, mọc rêu xanh, phía dưới thì ẩm ướt trơn trượt hơn rất nhiều, từ đó có thể thấy chỗ này gần đây hẳn là thường xuyên bị nước nhấn chìm.” Viên Minh phân tích.
Trần Uyển quan sát ngấn nước cao hơn một trượng kia, mặt mày không khỏi hơi biến sắc.
“Thế nước còn tiếp tục dâng lên, sớm muộn gì cùng nhấn chìm chỗ này. Chúng ta không thể ngồi chờ chết, phải nghĩ cách thoát ra.” Viên Minh tiếp tục nói.
“Làm sao thoát, nơi này cơ bản không có đường ra.” Trần Uyển uể oải đáp.
“Trên đất không có thì có thể đi dưới nước, sông ngầm dưới đất này nhất định có lối ra.” Viên Minh nhìn về phía Trần Uyển rồi đáp.
Trần Uyển lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng nói:”Ta…Ta không biết bơi.”
“Cái này…Ta trước xuống nước tìm đường, người ở đây chờ một lát.”
Dứt lời, hắn gỡ trường kiếm bên hông xuống, tháo tấm da vượn trắng trên người ra, lấy từ trong ngực áo rách rưới ra một tấm da thú đen xì bên trên nổi đầy u cục, phủ nó lên trên người.
Hắn đi đến bờ sông, thôi động pháp lực, thi triển Phi Mao thuật.
Ngay sau đó, tấm da thú màu đen kia tựa như vật sống đắp trên người hắn, rất nhanh bao trùm khắp cả người, hoàn thành biến thân.
Chỉ thấy cả người hắn đều bị da thú màu đen bao phủ, trên lưng mọc đầy những u cục căng phồng, trông có vẻ cực kỳ rắn chắc, giữa các ngón tay sinh màng, ngón chân cũng tương tự vậy, đồng thời con mắt vừa kéo cao vừa lồi ra không ít.
Bộ dáng kia trông giống y như một con cóc hình người.
Trần Uyển bị bộ dáng do hắn đột nhiên biến hóa ra này làm cho giật nảy mình, nhịn không được lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với hắn thêm một chút.
Viên Minh vận động cơ thể một chút, xong đột nhiên há miệng khẽ hút, chỉ cảm thấy trong lồng ngực lờ mờ có một luồng khí lưu tuôn trào, tức thì cả ổ bụng tựa hồ trở nên lớn hơn rất nhiều. Tiếp đấy, hắn đột nhiên đạp mạnh hai chân lên mặt đất, tung người nhảy lên rồi lao thẳng vào nước sông.
Một cảm giác lạnh buốt thấu xương đánh tới khiến Viên Minh ở dưới nước cũng không nhịn được rùng mình một cái, xong lập tức đạp mạnh hai chân, dùng thế bơi ếch trầm người xuống, thuận theo dòng nước lặn tới phía trước.
Mặt sông bắn tóe một đoàn bọt nước rồi rất nhanh khôi phục lại yên tĩnh, trong lúc đó bóng dáng Viên Minh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Uyển đứng bên bờ, lặng yên chờ đợi.
Nhưng qua khoảng thời gian rất lâu, dưới nước vẫn không thấy có động tĩnh gì, Viên Minh trước sau không có quay lại.
Đúng lúc này, từ lòng đất trong động quật bỗng nhiên truyền đến một hồi những tiếng vang ‘ầm ầm’ như sấm rền khiến tim Trần Uyển bất giác đập thình thịch.
Hỏa cầu thuật tắt đi, nàng liền lập tức vung ra thêm lần nữa, chiếu sáng không gian xung quanh.
Lúc này, bên chân nàng bỗng nhiên thấy mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống liền phát hiện mực nước sông ngầm không ngờ lại một lần nữa dâng lên, tốc độ có vẻ còn nhanh hơn trước.
Trần Uyển vội vàng lui lại, trong lòng không khỏi có chút lo lắng xen lẫn sốt ruột.
Nhưng nàng càng lo lắng, tiếng ầm ầm trong động càng vang lên nhanh hơn, sông ngầm cũng theo đó biến thành chảy xiết.
Nhìn dòng sông sóng nước cuồn cuộn, tốc độ chảy rõ ràng nhanh hơn trước nhiều, Trần Uyển thầm biết không ổn, biết đó là dấu hiệu lũ quét cuốn tới, chỉ sợ mực nước chẳng mấy chốc sẽ cấp tốc dâng lên, nhấn chìm toàn bộ động quật.
Nhưng Viên Minh trước sau vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
____________________________________________
Chú giải:
1. Thụ động: Là hang (động) dạng dựng đứng, cắm thẳng sâu xuống đất như kiểu lỗ khoan.
2. Hàm động: Đơn giản là cái Cống mà thôi, cơ mà nó còn chỉ cả cái hầm đường bộ nữa đó, chính là cái được xây dựng vắt ngang, nằm dưới đường cao tốc, mục đích là để không cản trở lưu thông trên cao tốc, cũng là phương tiện thoát nước để nước không ứ đọng trên đường cao tốc. Trong chương này thì cái hàm động mà Viên Minh với Trần Uyển ở chỉ đơn giản là một phần đất đá nằm ngang dòng sông ngầm bị nó xói mòn, làm lở mà thành.