Chỉ thấy ngay khi cái bóng lướt đi, thân thể Viên Minh vậy mà cũng quỷ dị lướt ngang theo, vừa vặn tránh khỏi mũi dùi đâm lén, chỉ có cánh tay bị dùi nhọn sượt qua kéo theo một chuỗi hoa máu.
Thân pháp biến hóa bất ngờ của hắn khiến mấy người ở đây đều có phần kinh ngạc.
“Vô Ảnh Bộ?” Khôn Đồ kinh ngạc nói.
“Làm sao có thể? Một tên Phi Mao thú nô lại có thể học được Vô Ảnh Bộ?” Ương Thiền cũng hết sức ngạc nhiên.
“Tới giờ còn chưa nhìn rõ sao? Bọn chúng là đang muốn giết người diệt khẩu.” Viên Minh nhìn về phía Trần Uyển, có chút thương nàng bất hạnh, giận nàng chẳng tranh(2) hô.
Trần Uyển lộ vẻ phân vân, nghĩ tới việc Viên Minh chăm sóc nàng trên đường đi lúc trước, rốt cuộc cũng ngăn giữa song phương.
“Khôn Đồ sư huynh, ta thấy trong chuyện này còn có gì đó quái lại, huống hồ hiện tại không phải lúc để xử trí việc này, tốt hơn là mau trở về tìm những sư huynh đệ khác tụ hợp, thương lượng chuyện làm sao đối phó với Nhân Tiêu Vương đi.” Trần Uyển dùng ngữ tốc cực nhanh nói.
Khôn Đồ nghe thế, sắc mặt hơi đổi, đưa mắt nhìn Ương Thiền và Ba Đạt, cả ba nhất thời cùng nhìn nhau trao đổi ý kiến.
Viên Minh lập tức phát giác có điểm bất thường, Trần Uyển cũng nhận thấy bầu không khí có chút quỷ dị, tinh thần trở nên cảnh giác.
“Nếu Trần Uyển sư muội đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ không ép buộc, có điều thú nô này thực sự không đơn giản, sư muội ngươi không được chủ quan để bị hắn lừa.” Khôn Đồ thu thế tấn công lại, lên tiếng nhắc nhở.
“Sư huynh không cần quá lo, ta tự có chủ trương.” Trần Uyển thần sắc thoáng buông lỏng, khẽ gật đầu đáp.
Đúng lúc này, Ương Thiền ở bên cạnh bỗng động thân hình.
Viên Minh đang định lên tiếng nhắc Trần Uyển cẩn thận, chợt nghe một hồi tiếng ồn ào từ lối ra phía trên hang động truyền tới, ngay sau đó là liên tiếp mấy bóng người nối đuôi nhau nhảy xuống.
Hắn quan sát thấy có năm người nhảy xuống, trên người bọn họ không ngờ đều mặc phục sức của đệ tử Bích La Động, chỉ có điều ai nấy mặt mũi héo hon, thần sắc tràn ngập vẻ mệt mỏi.
Thấy nguyên một đám người rớt xuống như sủi cảo, mấy người Khôn Đồ cũng kinh sợ, còn Ương Thiền lúc này tuy đã âm thầm đến được sau lưng Trần Uyển cũng không thể không giấu thanh chủy thủ màu đỏ máu trong tay ra sau lưng.
“Mau chuẩn bị đi, sắp tới rồi.” Còn không đợi đám Khôn Đồ hỏi, đã nghe có người hô lên.
Lời vừa dứt, từng con Nhân Tiêu thình lình như thả sủi cảo, nối tiếp nhau nhảy xuống, số lượng có tới mười hai con, nhiều hơn hai so với số lượng tu sĩ Bích La Động có mặt ở đây.
Thoáng cái, động vốn đã không rộng rãi gì mấy bỗng trở nên chật chội.
Không cần ai hô câu bắt đầu, Nhân Tiêu và các đệ tử Bích La Động lại lập tức lao vào chiến đấu với nhau, nhất thời các loại thuật pháp bay tứ tung, quang ảnh chớp động, tiếng nổ vang, tiếng va chạm liên tiếp vang lên, cả động quật rơi vào hỗn loạn.
Viên Minh thấy Nhân Tiêu Vương không cùng trở về, trong lòng vui mừng, nhân lúc hỗn loạn di chuyển về phía cửa động.
“Còn lo lắng cái gì, không nhanh chút đi?” Lúc đi ngang qua người Trần Uyển, hắn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà, nàng sau khi dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn xong vẫn không có động, trái lại còn chạy về chỗ tập trung mấy đệ tử Bích La Động.
Viên Minh thấy thế, chưa nói tới thất vọng, nhưng vẫn có chút mất mát.
“Tùy ngươi vậy.”
Hắn thầm nói một câu, xong lập tức quay người đi tới vách động, tung mình nhảy lên rồi dùng cả chân lẫn tay leo lên vách đá, nhắm phía lối ra động quật mà đi.
Nhưng ngay vào lúc hắn sắp tới được cửa hang, vươn tay ra mò mẫm toan leo thẳng lên, cánh tay hẵn bỗng nhiên tê dạo, giống như là mất hết sức lực, không thể bám nổi vào vách đá, cứ thế trượt tay rớt xuống dưới.
Thân thể Viên Minh rơi xuống, vừa vặn nện lên người một Nhân Tiêu.
Cơ thể Nhân Tiêu này không ngờ lại cứng như sắt thép, khiến hắn có cảm giác như đâm phải một cái đe sắt, ngã vật qua một bên.
Khôn Đồ chứng kiến cảnh này, vội vàng vọt tới phía Viên Minh, tới tận lúc này, gã vẫn không quên ý định giết chết Viên Minh.
Chỉ là không đợi gã kịp tới gần, đã bị một con Nhân Tiêu khác cản đường.
Viên Minh vội vàng triệt hồi Phi Mao thuật, hạ thấp người lò dò di chuyển qua một góc vắng.
Lúc này, hắn thấy Ba Đạt người co rúm lại thành một đống, trốn trong một xó, đưa đôi mắt nhỏ đảo qua đảo lại, bộ dạng vừa cảnh giác vừa khiếp đảm, y như một con chuột.
Viên Minh vừa đi được hai bước, cảm giác suy nhược, choáng váng kia lại lần nữa đánh tới.
Hắn vội vàng quay đầu liếc nhìn bờ vai của mình, chỉ thấy chỗ bị mũi dùi của Khôn Đồ quet qua làm bị thương giờ máu thịt lộ ra, hơn nữa còn trở nên đen sì, hiển nhiên đã trúng độc.
Viên Minh trong lòng thầm mắng một tiếng, cắn răng lấy lại bình tĩnh, chạy tới thông đạo ở một phía khác.
Hắn vừa khẽ động, một con Nhân Tiêu đánh ngã một đệ tử Bích La Động xong, liền đánh tới phía hắn.
Viên Minh trùng người xuống, lập tức lần nữa thi triển Vô Ảnh Bộ, cái bóng dưới chân hắn nghiêng đi một cách quỷ dị, thân thể hắn cũng theo đó mà nghiêng đi, dùng một góc độ không thể tưởng tượng được cấp tốc tránh né, đoạn nhanh chóng lướt qua khoảng hở giữa hai tên đang giao chiến.
Hắn vừa mới thoát khỏi khu vực chiến đấu, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cuối cùng có chút khó mà chống đỡ được tiếp.
“Độc tính thật mạnh.”
Cảnh vật trước mắt Viên Minh nhanh chóng trở nên mông lung mờ ảo, không còn thấy rõ được nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, trong tầm mắt toàn những hình ảnh mờ mờ xếp chồng của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, uyển chuyển màu trắng bạc, rõ ràng là con mèo màu bạc đã từng xuất hiện mấy lần trước mặt hắn.
***
Chú giải:
1. Tam nhân thành hổ hay Ba người thành hổ: Thành ngữ TQ xuất phát từ Chiến Quốc Sách, là phép ẩn dụ cho việc một thông tin sai sự thật nhưng nhiều người cùng nói thì người nghe sẽ tưởng đó là sự thật, chứ không phải mang nghĩa đoàn kết là sức mạnh.
2. Thương nàng bất hạnh, giận nàng chẳng tranh: Nguyên gốc là Ai kỳ bất hạnh, Nộ kỳ bất tranh - Đây là một câu của Lỗ Tấn, một đại văn hào TQ với nhiều tác phẩm hiện thực phê phán. Câu này đại ý rằng thông cảm với sự bất hạnh của họ, nhưng lại giận họ không tỉnh táo, không biết hoặc không chịu đấu tranh.