Từ Đóa vừa mở mắt ra liền thấy một đôi mắt dữ tợn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mà chủ nhân của đôi mắt đó là một con gấu đen trưởng thành, bây giờ nó đang vươn lòng bàn tay ra và chụp về phía cô.
“Trời ạ!”
Mặt của Từ Đóa liền biến sắc, vội vàng leo lên một thân cây thô to để tránh né.
“Bang!”
Móng vuốt sắc bén của nó cọ vào mông cô, sau đó đập mạnh vào thân cây, vồ lấy một mảnh vỏ cây.
Nếu pha vừa nãy mà rơi trên người cô thì chắc giờ này thịt với da của cô cũng tróc hết rồi.
Con gấu không cho Từ Đóa có thời gian để phản ứng, nó gầm lên và vồ về phía cô một lần nữa.
Má ơi! Đúng là sợ muốn chết đi được!
Từ Đóa vội vàng quay người tránh đi, dẫm lên cành cây bên cạnh rồi bỏ chạy.
Tuy nhiên, chỉ mới đi được hai bước, cành cây dưới chân cô đã chìm xuống và bắt đầu rung lắc dữ dội, thậm chí cô còn nghe được tiếng “răng rắc!” của cành cây sắp gãy.
Con gấu đen nhanh chóng leo lên!
Trời ạ! Đây là có thù oán gì? Vậy mà nó còn bám riết không tha, muốn lấy cái mạng quèn của cô cho bằng được!
Vừa rồi cô đã nhìn thử, hiện tại cô đang đứng cách mặt đất gần mười mét, nếu như mà rơi xuống thì xác định là xuân này con không về…
Từ Đóa không dám dừng lại động tác, đôi tay nắm lấy nhánh cây rồi dùng sức rung lắc cho quả trên cây rơi xuống để hù con gấu đen kia.
Nó thấy vậy liền gầm lên một cách phẫn nộ rồi từ từ lui về phía sau vài bước.
Trước khi gấu đen có thể bắt kịp cô, Từ Đóa đã liếc mắt rà quét xung quanh, sau đó tầm mắt của cô khóa chặt vào cái lưỡi liềm đang nằm trong đám cỏ dại cách đó không xa.
Chính là nó!
Cô trèo xuống khỏi cây và lần mò đi đến bãi cỏ.
Tốc độ của con gấu đen cũng không chậm chút nào, nó đã đuổi kịp cô sau khi cô bước xuống khỏi cây vài giây.
Đôi mắt của Từ Đóa nhanh chóng lóe lên, phản xạ nhanh nhẹn tránh được công kích của con gấu đen. Sau đó cầm lấy lưỡi liềm trên tay, dồn khí và nhắm chuẩn xác vào điểm yếu trên ngực con gấu đen một cách tàn nhẫn và dứt khoát.
Gấu đen này da dày thịt béo, nếu không có vũ khí sắc bén thì rất khó để giết chết nó. Lưỡi liềm của Từ Đóa cũng không tiến vào gần hết mà cắm thẳng vào tim của nó.
Một kích đã mất mạng, xác gấu rơi xuống đất.
Haiz, đã lâu rồi không vận động tay chân như vậy, đúng là mệt chết cô rồi.
Từ Đóa ngồi trên một phiến đá bằng phẳng sạch sẽ cách đó không xa, trong lòng thầm biết ơn người cha ở Tu Chân giới kia hai giây.
Nếu không phải ông ấy cảm thấy linh căn của cô quá kém, đặc biệt tìm ra những chiêu thức tinh vi để cô phòng thân thì hôm nay tám phần cô đã đi đời nhà ma rồi.
Dù sao không phải người nào tu tiên cũng đều lợi hại. Sức mạnh của cô đã dồn hết vào cú đánh hồi nãy, hiển nhiên cũng đã vượt xa giới hạn mà người bình thường có thể đạt được.
Từ Đóa dùng tay áo lau vết máu ban nãy bị xác gấu bắn vào, vừa cúi đầu xuống liền phát hiện quần áo trên người toàn là mụn vá, sắc mặt của cô lập tức tối sầm.
Năm ấy cô vừa tốt nghiệp liền chạy theo trào lưu xuyên vào Tu Chân giới, chỉ là lúc đó không lấy trúng kịch bản nữ cường thăng cấp như người ta.
Thân là một phế sài () chân chính, con đường tu luyện của cô toàn là dựa vào ăn đan dược, trang bức (*) cũng toàn dựa vào lão cha.
*Vô dụng, ăn hại.
**Nghĩa là giả dạng kém cỏi, nhưng lại giả dạng giống như đóng kịch.
Khó khăn lắm mới dựa vào đan dược mà thành công đóng vai một cường giả, những tưởng sắp đi tới đỉnh cao của cuộc sống, ngày ngày ăn cơm ngon ngắm mỹ nữ, đem sinh mệnh vô hạn của mình khắc ghi vào những quyển sách, ai ngờ cô bị sét đánh, một giây sau đã ngủm củ tỏi rồi xuyên trở về thế giới hiện đại một lần nữa.
Được thôi, hiện đại thì hiện đại.
Dù sao cô cũng không lo chuyện cơm ăn áo mặc, mỗi ngày thoải mái cày game, buồn buồn lại lên mạng tám nhảm rồi nói chuyện phiếm cả ngày.
Không thể làm ngôi sao chói chang trên bầu trời, thì làm pháo hoa sáng rực ngắn ngủi vài giây cũng được.