Cô mới hưởng thụ không được hai ngày, sau đó lại bị sét đánh!
Từ Đóa nhìn lên bầu trời mắng: “Ông trời k…” Trước khi nói xong chữ “kia”, bầu trời vốn đang quang đãng liền lóe lên một tia chớp.
Khỉ thật, cô đã tệ lắm rồi không thể rơi vào tình cảnh tệ hơn được nữa, nếu thật sự bị chuyển vào nơi nào có hoàn cảnh khó khăn hơn ở đây chắc cô không thể sống nổi mất!
Vì vậy Từ Đóa thức thời ngậm miệng lại và yên lặng sắp xếp lại mớ kí ức trong thân thể này.
Sau đó cô lại muốn mắng chửi một lần nữa!
Cô đã làm cái quái gì mà lại bị xuyên vào truyện niên đại vậy chứ?
Đã vậy không phải là thập niên 80 mà là giữa thập niên 70 cực kì khó khăn, nhà nhà đều thiếu cơm ăn áo mặc!
Từ Đóa có thể phản ứng nhanh như vậy là nhờ cuốn sách: ‘Ta làm tổng tài bá đạo ở năm 70’ mà cô vừa đọc cách đây không lâu.
Trong cuốn sách này có một đại lão rất trâu bò, chính là chú nhỏ của nam chính.
Sở dĩ nam chính có thể đạt được thành tựu sau này đều nhờ vào sự hướng dẫn và giúp đỡ của vị chú nhỏ kia.
Đáng tiếc một nhân vật trâu bò như vậy lại xui xẻo vớ phải một cô vợ phiền phức về nhà.
Đối phương chẳng những ham ăn biếng làm còn một hơi đội cho anh sáu cái nón xanh.
Không may, bây giờ Từ Đóa đã xuyên thành người phụ nữ phiền phức kia-một nữ phụ pháo hôi sớm muộn gì cũng thân bại danh liệt và cuối cùng trực tiếp hoá điên.
Mà lí do nguyên chủ xuất hiện ở đây là vì vừa rồi cô ấy mới cãi nhau với đại lão và đang giận dỗi.
Thật là cạn lời!
Điều may mắn duy nhất mà ông trời cho cô là cô đã xuyên tới đúng thời điểm chứ không tuyệt tình đến mức mọi chuyện đã rồi…
Trong tối hôm nay nguyên chủ sẽ bị con gấu đen kia làm cho bị thương nặng. Dù được những người khác tìm đến cứu nhưng trên lưng mà mông của cô ấy đều có những vết sẹo lớn trông rất dữ tợn.
Nếu không phải vì bị chuyện này tác động dẫn đến bị mọi người xa lánh, thì dù nguyên chủ là người lười biếng và hơi cáu kỉnh nhưng cũng không đến mức liên tiếp ngoại tình rồi đưa mình vào đường cùng.
Tuy nhiên Từ Đóa đã có kinh nghiệm xuyên không mấy lần, cộng thêm trước đó đã tu luyện thành tiên nên am hiểu rất nhiều chuyện. So với cốt truyện ở trong cuốn sách gốc, điều mà cô quan tâm nhất là mức sống sinh hoạt của cô đã giảm mạnh.
Không còn tiểu thuyết để đọc, không còn đan dược và nước thánh để uống, về sau muốn ăn chút thịt cũng là một điều xa xỉ, cô thật sự buồn muốn khóc, hu hu hu!
Từ Đóa bật dậy khỏi mặt đất với vẻ mặt đau khổ, vừa định vứt xác gấu đen đem thịt gấu về để cải thiện bữa ăn, còn da và mật gấu thì đem bán cho cửa hàng để lấy tiền thì bỗng nghe thấy tiếng động ở gần đó.
Cô nắm chặt lưỡi hái trong tay, hơi xoay đầu, nhìn về phía rừng cây rậm rạp phía sau.
Núi rừng im lìm, chỉ có tiếng gió xào xạc và tiếng lá cây lay động, nhưng cách đó không xa dần vang lên tiếng người nói.
Tinh thần lực của Từ Đóa rất mạnh, thính lực cũng nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
“Tôi nói này Đại Long, chị ba của cậu có chuyện gì vậy? Khi không lại chạy loạn vào trong núi làm gì, ăn no rửng mỡ hay sao?”
“Chắc là tâm tình không vui, không phải sáng nay anh rể của tôi phải đi rồi sao?”
“Không vui cũng không thể chạy vào núi không chịu về được, lỡ đâu gặp phải con lợn rừng hay gấu đen gì đấy thì sao đây?”
“Được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được người.”
Có ba người đàn ông, một người hơi lớn tuổi, hai người còn lại nhỏ hơn một chút.
Từ Đóa nghe bọn họ nói đến đây tìm mình thì yên tâm ngồi xuống tảng đá.
Cô đang suy nghĩ xem phải xử lí xác gấu này làm sao thì sức lao động miễn phí lại tự đưa tới cửa.
Không lâu sau ba người liền xuất hiện trong tầm mắt. Một người là em trai của nguyên chủ, anh rể của nguyên chủ và người còn lại là em trai của anh rể, tất cả đều là họ hàng thân thích.
Anh rể Từ nhìn thấy Từ Đóa trước, lôi kéo em trai Từ: “Đại Long, bên kia có người, không biết có phải chị ba của cậu không?”