Đúng lúc này, phía con đường lên núi có một người đang cao giọng hét lên: “Đúng là gấu đen này! Từ Đóa đã giết được một con gấu đen!”
Không biết là ai đã hét lên câu đó, giọng nói lớn đến mức từ xa vẫn có thể nghe thấy rõ.
Tiếng cười của mấy người phụ nữ đột nhiên tắt ngấm, nhìn về phía phát ra giọng nói với vẻ không tin: “Cái gì...không thể nào?”
“Hẳn là nghe nhầm rồi.” Thím hai Trương là người đầu tiên phản ứng lại và nói một cách chắc chắn: “Lão Trương nhà tôi nói trừ khi mang theo được vũ khí sắc bén bên người nếu không ba đến năm người đàn ông đều không đối phó được với nó, chắc người kia nhìn lầm thôi.”
Vừa nói dứt lời, cuối con đường đất cách đó không xa bỗng xuất hiện bóng dáng của một nhóm người.
Ở giữa đám đông, bốn người đàn ông trung niên đang đi về phía bên này, trên vai khiêng một con thú béo ú có bộ lông đen tuyền, đó không phải là gấu đen mà bọn họ thảo luận nãy giờ hay sao?
Vài người phụ nữ ôm tâm lí xem kịch vui đều bị sốc nặng.
“Này...đó thật sự là gấu đen hả?”
“Cái đầu to như vậy chắc cũng phải nặng tầm 2-300 cân.”
“Con bé Từ Đóa kia giỏi vậy sao? Trước đây sao không thấy nhỉ?”
Từ Đóa lúc này đang dẫn đầu đoàn người khiêng gấu.
Cô làm sao biết được những con người chất phác ở thời đại này lúc nhiệt tình lên còn đáng sợ như vậy.
Bọn họ không ngừng hỏi đi hỏi lại cô đúng một câu: “Gấu này là cháu giết thật hả?”
Nếu không phải người giết con gấu đen đó là cô thì có khi cô cũng không tin y như bọn họ.
Có người còn trực tiếp lấy một cái thìa to bằng sắt gõ vào chậu và hét lên: “Mau đến xem này, có người mới giết được gấu đen đấy!” Cái quái gì vậy trời? Gõ chiêng để dọn đường hả?
Trước khi gương mặt của Từ Đóa đông cứng lại vì cười, một nhóm người cuối cùng cũng đã tiến đến trước cửa nhà họ Từ.
Lúc này thím hai Trương đã bước ra khỏi cửa với vẻ kinh ngạc, mắt nhìn chằm chằm vào xác gấu đen.
“Giờ thì thím tin rồi chứ?”
Em trai Từ nhướng mày chỉ vào xác gấu với vẻ mặt tự hào, không quên hỏi thím hai Trương- người ban nãy liên tục chế giễu cậu: “Không phải thím đã nói nếu chị ba cháu thật sự có thể giết được gấu thì thím sẽ nhặt hết vỏ hạt dưa ở trên đất lên ăn à, bây giờ gấu đen cũng được khiêng về rồi sao thím còn chưa ăn?”
Dân làng đi theo đến đây để hóng chuyện vui, đa số mọi người không biết chuyện xảy ra ban nãy, nghe cậu nói vậy liền đồng loạt nhìn về phía thím hai Trương.
Bà ta đỏ mặt, cãi cố: “Khiêng về rồi thì đã sao? Cũng đâu thể chứng minh là do chị của cháu giết, có khi nó ăn trúng đồ ăn bậy bạ gì đó rồi trúng độc chết thì có, chị của cháu chẳng qua tình cờ ăn may. Nếu không với sức lực của nó sao có thể đối phó với một con gấu được?”
“Nghe cũng có lý.” Nhiều người dân trong làng đều gật đầu, vài người đi vòng quanh xác gấu rồi đưa tay ra sờ thử, sau đó theo bản năng rụt tay lại rồi lui về sau hai bước.
Thôn Dương Thụ nằm dưới dân núi Trường Bạch, nhiều người dân sẽ lên núi để thu hoạch các loại thảo mộc và kiếm ít thổ sản để trợ cấp cho gia đình của họ. Mấy loài động vật hoang dã như gấu, chó sói và lợn rừng đều rất hung dữ, cho dù bọn họ chưa từng gặp qua nhưng cũng đã nghe không ít người già kể lại, làm sao có thể không biết chúng mạnh mẽ như thế nào.
Ai có thể tin là một cô gái mảnh mai như Từ Đóa lại có thể một mình giết chết một con gấu đen?
Có người lẩm bẩm nói: “Nếu mà nó trúng độc thật thì không thể lấy thịt và nội tạng đúng không? Vậy sao cô ấy còn phải kiếm người khiêng về làm gì? Cứ dứt khoát lột da tại chỗ là được rồi.”
“Không khiêng về thì làm sao đem khoe được? Bộ không nghe thấy Đại Long nhà hắn la hét cả một đường hay sao?”
Thím hai Trương nghe xong thì rất đắc ý, nhưng em trai Từ lại tức giận nói: “Nói bậy bạ gì vậy! Gấu đen kia do chị tôi giết!”
“Muốn biết gấu đen chết vì nguyên nhân gì thì có thể tìm người có kinh nghiệm đến xem thử mà, cần gì phải cãi qua cãi lại đâu?” Từ Đóa cất sọt vào phòng, vừa ra liền cười nói một câu.
“Đúng rồi.” Những người vây xem lúc này mới nhớ ra: “Mau đi mời ông Triệu đi, năm đó ông ấy chính là thợ săn có tiếng, chắc chắn có thể nhìn ra được.”
Khi họ đang nói chuyện, có người hét lên từ phía sau đám đông: “Nhường đường chút đi, ông Triệu tới rồi này!”
“Tôi nghe nói có người giết được gấu đen.” Ông Triệu chống gậy bước ra khỏi đám đông, đôi mắt sắc bén quét qua xác con gấu đen, nói: “Con gấu này vừa chết không bao lâu nhỉ?”
“Đúng vậy.” Em trai Từ gật đầu: “Ông nội Triệu, ông mau nhìn thử xem, có phải con gấu này bị giết bởi lưỡi liềm của chị cháu không?”
“Lưỡi liềm ư?” Lông mày của ông lão khẽ giật giật, cúi người xuống xem xét miệng vết thương trên người con gấu.
Những người xung quanh lập tức im lặng, nhìn chằm chằm vào động tác của ông Triệu.
Vừa nhìn ông lão không nhịn được ồ một tiếng: “Tuy vết thương này chỉ dài một tấc nhưng lại khá sâu, nhìn đúng là rất giống với lưỡi liềm."