"Vị trí này cũng là điểm yếu của gấu đen, ngoài chỗ này còn có vết thương nào khác không?”
“Không còn.” Anh rể Từ nói.
“Người này ra tay rất mạnh mẽ. Nếu lưỡi liềm không đâm vào tim thì con gấu đen sẽ không hề hấn gì, nhưng nếu muốn đâm vào tim thì phải canh rất chuẩn xác. Loài này da dày thịt béo, dao giết heo còn khó đâm vào chứ đừng nói đến một cái liềm.”
Những người xung quanh nghe vậy đều há hốc mồm vì ngạc nhiên.
So với cái liềm thì con dao giết heo không sắc bén bằng. Con gái nhà lão Từ nhìn qua có vẻ gầy yếu mỏng manh mà sức lực mạnh mẽ đến mức nào?
Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ không bị thương chút nào sau khi đánh nhau với gấu đen. Chuyện này đúng là hư cấu quá rồi...
Ông Triệu nhìn xong thì chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn về phía Từ Đóa: “Đóa nha đầu, cháu nói thật cho ông nghe xem, có phải cháu từng học quyền cước không? Ra tay liền nhắm ngay điểm yếu, không phải ai cũng làm được như vậy đâu.”
Trên đường trở về Từ Đóa đã suy nghĩ nên giải thích như thế nào, nghe ông ấy hỏi liền giả bộ xấu hổ cười đáp: “Lúc nhỏ cháu từng được học một chút võ từ ông nội Tề ở cuối làng, chỉ là cũng không học được bao nhiêu, hôm nay là do cháu gặp may nên mới thế.”
Ông lão họ Tề kia không phải là dân địa phương ở đây, thời trẻ chạy nạn nên mới tới làng này sinh sống. Ông ấy không có con cái lại hiểu biết y học, cho nên từng làm thầy thuốc khám chữa bệnh trong làng.
Người ta nói ông ấy còn biết võ thuật, nhưng thật sự chả mấy người được gặp qua ông Tề, bây giờ người cũng đã chết vài năm trước, càng không thể gặp để hỏi chuyện.
Sở dĩ Từ Đóa tìm người này để che giấu cũng là vì chết thì sẽ không có đối chứng.
Hơn nữa cũng nhờ vậy mà sau này cô có làm gì khác lạ cũng sẽ không đến mức kỳ quái, tất cả đều có thể giải thích hợp lí được.
“Vậy cũng không có gì lạ.” Sau khi nghe được lời này ông Triệu lại gật đầu.
Khi mọi người nhìn thấy Từ Đóa, ánh mắt của bọn họ đều trở nên nóng bỏng như lửa, ồn ào vây xung quanh cô hỏi thăm tình huống lúc đó.
Chỉ có thím hai Trương là không cam lòng hỏi: “Chú Triệu, có khi nào con gấu kia đã chết trước đó rồi mới bị đâm thêm một nhát không?”
“Ý cô là nghi ngờ tôi nhìn lầm đấy hả?” Ông Triệu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không vui nói: “Vậy cô tự lấy lưỡi liềm rồi đâm một nhát như vậy cho tôi coi thử xem.”
Thím hai Trương liền nghẹn họng.
“Chỉ sợ thím ấy còn không làm trầy da con gấu được ấy chứ.” Em trai Từ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Thím hai Trương, bây giờ đã chứng minh được con gấu do chị ba cháu giết. Có phải thím nên giữ lời hứa ăn hết số vỏ hạt dưa này không?”
Bị nhắc nhở trước mặt nhiều người như vậy, bà ta cảm thấy mình không có chỗ trốn, cuối cùng đành phải giả điên giả khùng nói lái sang chuyện khác: “Đúng rồi, xém chút nữa quên mất hôm nay mình đến đây làm gì. Đóa nha đầu!” Bà ta cố ý gọi to, sau đó thay đổi chủ đề: “Khi nào thì cháu mới trả tiền cho thím đây. Thím biết thầy giáo Trang đi rồi nên tâm tình cháu không vui, nhưng cũng không thể khất nợ mãi được đúng không?”
Nguyên chủ tức giận vì chồng của cô ấy mặc kệ vợ ngăn cản mà vẫn muốn trở về thành phố, sợ anh đi rồi sẽ không trở lại cho nên mới giận dỗi chạy vào núi. Thím hai Trương nói vậy là cố ý muốn sát muối vào vết thương của cô đây mà.
Chỉ là cô đã không phải là nguyên chủ, đương nhiên không dễ để người khác ức hiếp.
Từ Đóa không nói lời nào mà đi vào trong sân, cầm chổi quét vỏ hạt dưa thành một đống, đưa cho thím hai Trương rồi cười nói: “Tiền chắc chắn cháu sẽ trả, nhưng thím cũng phải giữ lời. Thím ăn hết chỗ hạt dưa này thì cháu lập tức trả tiền cho thím, thím thấy thế nào?”
“Đúng rồi đấy!” Em trai Từ hớn hở phụ họa: “Chị của cháu giúp thím quét thành một đống rồi, giờ không cần thím tự mình nhặt nữa, sao thím còn không mau ăn đi?”
Người xung quanh chỉ tới đây để hóng chuyện, còn xem chuyện của ai mà chả được?
Hơn nữa thím hai Trương nói chuyện rất chói tai, người trong thôn cũng không ưa bà ta, vì vậy cả đám liền la lên: “Ăn đi, sao lại không ăn mà cứ đứng ngơ ra thế?”
Ngay cả những người trước đó từng hùa theo bà ta cười cợt em trai Tề giờ cũng chen miệng nói với theo: “Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng, ban nãy cô ấy nói nếu Từ Đóa giết gấu đen thật thì sẽ ăn hết vỏ hạt dưa ở trên đất.”
Mắt thím hai Trương đỏ lên vì tức giận: “Không phải cô cũng nói sẽ ăn khung cửa à, sao giờ không ăn đi? Còn cô nữa, tôi đang nói cô đó, ban nãy bảo ăn chổi mà? Ăn đi, ăn mau lên!”
Làm sao bọn họ có thể nhận cho được: “Chúng tôi không có nói vậy à nha!”
Trong phút chốc, hai bên cãi nhau ỏm tỏi đến mức gà bay chó sủa, chỉ hận không thể lôi hết chuyện xấu của đối phương ra để kể.
Bây giờ cổng nhà họ Từ còn náo nhiệt hơn cả đám cưới.