“Nhưng em chính là thấy chết nên mới cứu chị đấy, em mới không thể tặng mật gấu cho chị.” Từ Đóa cắt ngang lời của cô ta, cô nhíu mi, nghiêm túc nói: “Chị dâu cả, thuốc không thể uống bậy, có chuyện gì là chết người đấy, nếu cho cha chị uống vào, không may xảy ra chuyện gì, em làm sao giải thích với chị và anh cả đây?”
Chị dâu cả Từ bị nghẹn lời lại, trong mắt cô ta hiện lên tia ảo não.
Từ Đóa nhìn thấy, khuôn mặt cô nghiêm túc mà thể hiện thái độ từ chối dứt khoát.
“Người ta nói dâu cả như mẹ, dù em có tặng mật gấu cho người khác, hay ném bỏ, cũng không thể để chị mang đi hại bác trai! Người nói với chị, ăn mật gấu bồi bổ thân thể, tốt nhất chị nên tránh xa người đó, loại người này không có kiến thức lại thích lừa gạt người khác, đó là loại người không có ý tốt!”
Gì mà dù đem tặng người khác hay vứt bỏ cũng không muốn cho cô ta?
Ý Từ Đóa nói là loại người như cô ta, không có kiến thức lại thích lừa gạt người khác sao, cô ta cảm thấy tâm can hơi đau.
Hiện tại cô ta có thể sửa miệng đổi lại là nhà có người bệnh, cấp bách cần dùng tiền gấp để lấy mật gấu, nhưng lúc này có thể thay đổi được sao?
Thịt gấu hầm cũng không khó làm.
Từ Đóa rửa sạch thịt gấu, cô trần qua nước sôi vài phút, rồi vớt ra, cắt từng khúc vuông tầm năm centimet đều đều.
Sau đó cô đem từng khối thịt, cùng hành, tương, gia vị cùng bỏ vào một cái nồi lớn, rồi thêm nước cùng nấu với thịt. Cô đậy kín nắp nồi, rút mấy cây củi lớn, chuyển từ lửa lớn thành lửa nhỏ, hầm thịt đến khi thịt mềm mới ngừng.
Em trai Từ, cùng mấy đứa cháu trai cháu gái đã ngồi chờ sẵn để ăn thịt, từng đôi mắt tròn xoe vẫn luôn ngóng nhìn cửa phòng bếp. Mùi thịt gấu hầm từ nồi thịt trong phòng bếp bay ra, từng cái mũi nhỏ hít hà, mấy đứa nhỏ sắp chảy nước miếng nhìn chằm chằm nồi thịt lớn.
Em trai Từ từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, cậu nhóc bất chấp mà bỏ qua mấy đứa cháu trai cháu gái mà tiến gần cái nồi, thò tay xốc nắp nồi lên: “Chị Ba, để em giúp chị xem thử thịt có chín chưa nhé.”
Từ Đóa nhanh chóng đè tay cậu nhóc lại, vừa nói: “Hiện tại còn chưa ăn được, em dẫn mấy đứa nhỏ đi rửa tay đi, một lát là có thể ăn được rồi.”
Em trai Từ đành chậm rì rì mà dẫn mấy đứa cháu đi rửa tay, mỗi bước chân đều lưu luyến mà đi ra sân.
Lúc này ông Từ mới từ ruộng trở về nhà, khi ông tiến vào sân nhà, ông đã ngửi thấy mùi thịt thơm lừng.
Mùi thơm nồng đậm tiến vào chóp mũi ông, khiến một người vốn không để ý đến việc ăn uống như ông, cũng nhịn không được mà hỏi: “Thứ gì mà thơm như vậy?”
“Mùi thịt gấu chó.” Em trai Từ cùng mấy đứa cháu trai cháu trai đồng thanh trả lời ông, mà mắt không chớp nhìn chăm chú vào nồi thịt gấu đặt trên bàn gỗ ở giữa gian nhà.
Thì ra là thịt gấu chó, ông Từ gật gật đầu, nhưng gật được một nửa liền dừng lại, ông ngạc nhiên hỏi: “Mấy đứa nói cái gì? Thịt gấu chó? Từ đâu mà có thịt gấu?”
Ông vừa nghe thấy thịt này là do Từ Đóa chạy vào rừng đánh chết gấu chó mà có, liền dựng lông mày sững sờ, sau đó liền xoay người tìm cây chổi muốn đánh cô một trận.
Bà Từ vội vàng can ngăn: “Ông làm gì thế? Sao ở trên bàn cơm mà đánh đứa nhỏ? Dù sao Tiểu Đóa cũng biết sai rồi, nồi thịt gấu hầm này do con bé làm, ông đừng có dọa con bé.”
“Đúng vậy đó cha.” Em trai Từ vội vàng nói giúp Từ Đóa, “Chị Ba cũng do anh rể đi rồi nên tâm tình không tốt, mới chạy lên núi giải sầu, không ngờ lại đụng phải con gấu chó, rất may là không có việc gì, cha mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ông Từ nghe con trai út nhắc đến chuyện của con gái nhỏ, một chút tức giận trong lòng cũng vơi đi.
Cô con gái út này của ông từ nhỏ đã chưa ăn qua chuyện khổ sở nào, từ nhỏ đến lớn đều thuận buồm xuôi gió, nhưng chỉ trên việc hôn nhân lại đụng phải sừng trâu.
Trang Chấn Vũ không phải không tốt, nhưng ông vẫn nhìn ra được một chuyện, đó là người này không thích con gái của ông.
Hiện tại, nhà họ Trang đang có xu thế phát triển lên, đứa trẻ này cũng không phải vật trong ao, sao có thể bỏ qua thành thị phồn hoa mà không trở về, đâu thể sống cùng con gái ông cả đời ở thôn Dương Thụ này?
Nếu sớm biết kết quả như vậy, lúc trước ông nên dứt khoát ngăn cản cuộc hôn nhân này.
Nếu kéo dài thời gian kết hôn thêm một hai năm nữa, hoặc đợi đến khoảng thời gian này, không chừng cuộc hôn nhân này sẽ không thành.
Cảm xúc của ông cụ Từ không vui vẻ, nên một nồi thịt gấu hầm cũng không khơi dậy sự hứng thú trong ông.
Ông vốn biết con gái ông chưa bao giờ nấu nướng hay tiến vào phòng bếp phụ giúp việc gì, cô làm chút đồ ăn không gây chết người hay hỏng bụng người khác, có thể ăn được là đã không tồi rồi.
Ông Từ tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng sợ thái độ của bản thân khiến con gái tủi thân, ông vẫn lấy một đôi đũa gắp thịt ăn thử, xem như cỗ vũ cô.
Hương vị tươi ngon lập tức tràn vào đầu lười, khiến ông Từ ngẩn ra ngạc nhiên, dù không tin tưởng nhưng vẫn nhai nhai miếng thịt trong miệng.
Vị thịt rất ngon miệng, thịt dày nhưng không dai mà còn rất mềm, mùi tanh của thịt gấu cũng được xử lý tốt, ăn vào trong miệng cũng không nhận ra chút vị tanh hôi nào.