Hai người hiểu ý cười một cái, đi đến hợp tác xã mua sắm.
Sữa mạch nha lần trước Dư Điềm Điềm vần còn để lại một số ở chợ đen, của món khâu nhục trộn nấm của cô từ lâu đã có tiếng tâm ở chợ đêm, ngay cả trong hợp tác xã mua bán cũng thêm một bảng hiệu về khâu nhục.
Đáng tiếc là bán mắc hơn nhiều so với Dư Điềm Điềm.
“Mua thêm chút cua nữa.” Dư Điềm Điềm nói với Phương Nghị.
“Muốn làm trọc mỡ bò?”
“Ừ.”
Vào thời tiết này cua nhiều lại còn rẻ, cô chuyển qua làm trọc mỡ bò, có thể bán với giá gấp mười mấy lần.
...
Tài buôn bán của Phương Nghị càng ngày càng giỏi, không đến nửa ngày đã có người muốn mua cái radio đó, một đơn Dư Điềm Điềm liền kiếm được bốn mươi tệ.
“Sớm biết vậy đã mua thêm mấy cái đồng hồ.” Cô gục xuống bàn, ỉu xìu nói.
“Cô giáo Dư phải chuyên tâm học tập, sao cứ luôn nghĩ đến chuyện đầu cơ trục lợi vậy.” Phương Nghị ngồi ngay ngắn ở trước bàn học trước, bộ dạng rất nghiêm túc.
Dư Điềm Điềm nghiêng sang liếc anh một cái: “Vậy sao? Hình như anh rất lợi hại nhỉ bạn học Phương, em kiểm tra anh.”
Phương Nghị có từng học qua, hơn nữa bà nội học toán rất tốt, nhưng đối với toán trung học và tiếng anh vẫn có chút vất vã.
Dư Điềm Điềm dạy ngoại ngữ cho anh, thường xuyên dương dương đắc ý.
“Anh làm đề này.”
Phương Nghị liếc xem: “Nếu như anh biết thì sao?”
“Biết thì biết thôi.”
“Nếu như anh biết...” Phương Nghị sáp lại gần Dư Điềm Điềm, lặng lẽ nói vài từ.
“Mơ đẹp nhỉ!” Dư Điềm Điềm đẩy anh, Phương Nghị nhếch miệng cười: “Nếu anh thua, em cũng có thể ra điều kiện.”
“... Em không điều kiện gì.”
“Vậy ba cái?”
Dư Điềm Điềm trầm mặc.
Đề này là toán học, tương đối khó, Phương Nghị hẳn sẽ không biết.
“Cược thì cược!”
Ánh mắt Phương Nghị sáng lên: “Được.”
“Cho anh hai mươi phút, em đi xem canh chim của em, không đưa làm bừa!”
Phương Nghị buông tay: “Anh là người như vậy sao?”
Dư Điềm Điềm nghĩ thầm, cũng không nhất định.
Trong phòng bếp, hầm canh nấm chim Bìm Bịp, chim Bìm Bịp là mua ở chợ đen vào hôm qua, bỏ thêm nấm núi, táo đỏ, cẩu kỷ. Thịt chim Bìm Bịp hầm vừa tươi vừa ngon, đến mùa thu rồi, làm cho Phương Nghị và bà nội bồi bổ cơ thể, uống một chút canh tẩm bổ như vậy là tốt nhất.
Dư Điềm Điềm nếm thử một miếng, nhấp một chút, rải lên chút muối, tiếp tục hầm bằng lửa nhỏ. Đôn Đôn nằm ngủ nướng ở trong sân, hôm nay anh Kiều đưa bà nội Phương đến bên kia ăn cơm trưa, sân lớn như vậy chỉ còn lại hai người Phương Nghị và Dư Điềm Điềm.
Cô trở lại lầu, bưng lên hai ly nước, kỳ lạ chính là Phương Nghị không có ngồi ở trước bàn, Dư Điềm Điềm đang thấy lạ, đi tới liền thấy, đề toán học kia rõ ràng đã viết đầy đáp án.
Hoàn toàn chính xác.
Dư Điềm Điềm kinh ngạc cầm lên xem: “Làm sao có thể... Đây là toán trung học...”
“Sao lại không thể?” Phương Nghị ôm lấy cô từ phía sau.
Đột nhiên, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt, hô hấp của Phương Nghị phun lên cổ cô, nháy mắt khiến cho toàn thân Dư Điềm Điềm mềm nhũn.
“Anh, anh tránh ra...”
Cô yếu ớt cự tuyệt.
Phương Nghị đã rất lâu rồi không có cùng cô âu yếm, nên không có khả năng thả người, thậm chí còn làm táo bạo hơn, một ngụm ngậm vành tai khéo léo như ngọc ở phía trước.
“Ưm...” Đột nhiên Dư Điềm Điềm phát ra một tiếng rên mềm mại, bị chính mình dọa hoảng sợ một phen, bụm miệng lại.
Tay của Phương Nghị cũng bắt đầu không đứng đắn, Dư Điềm Điềm xấu hổ và giận dữ vô cùng, lập tức đạp anh một cước, lại đổi lấy cái ôm chặt hơn.
“Anh, anh làm em đau...” Mỗi lần đến thời điểm nóng thì chỉ cần Dư Điềm Điềm kêu đau, Phương Nghị sẽ dừng lại ngay lập tức.
Nhưng hôm nay không biết có phải vì không có bà nội ở đây không mà không những không không buông Dư Điềm Điềm ra, ngược lại còn càng kích động hơn chút. Dư Điềm Điềm sợ ngứa, thừa dịp anh không chú ý liền giãy ra, lao xuống đất.
Phương Nghị bất đắc dĩ: “Điềm Điềm, nói lời phải giữ lời, anh làm được rồi.”
“Không quan tâm! Chơi xấu.”
Một bên Dư Điềm Điềm xuống lầu một bên dự định đi về phía phòng mình. Chân Phương Nghị dài tốc độ lại nhanh, không tốn nhiều sức để đuổi theo.
Hôm nay Phương Nghị thật sự không giống, tràn đầy tính xâm lược tính, anh giống như mèo bắt chuột xoay người buộc lên then cửa vậy, nhìn về phía Dư Điềm Điềm.
“Không ngoan.”
Dư Điềm Điềm cảm thấy tóc gáy dựng lên: “Anh muốn làm gì, lát nữa bà nội sẽ trở về.”
“Lúc này mới mười một giờ, ít nhất tới hơn một giờ mới trở về, gần đây nắng gắt, buổi chiều trở về cũng không biết chừng.”
Dư Điềm Điềm run lên một cái, Phương Nghị nói có lý.
Cô thấy Phương Nghị không dễ nói chuyện như bình thường, liền bắt đầu giỡn trò: “Ai nha chân em đau quá, lúc nãy xuống thang lầu có chút nhanh, giống như bị trật rồi.”