Dư Điềm Điềm và Phương Nghị nhìn nhau cười, liền quyết định xuống.
Trong ngõ nhỏ này có rất nhiều người cho thuê nhà, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị dùng một buổi chiều chọn được một ngôi nhà, vị trí là ở giữa con ngõ, có một ngôi nhà nhỏ, tiền thuê nhà một tháng là năm mươi đồng, không tính mắc.
Phương Nghị không nói hai lời liền đưa luôn một năm tiền thuê nhà, làm chủ nhà kinh ngạc.
"Tôi lập tức giúp hai người dọn dẹp."
Dư Điềm Điềm cười: "Không cần vội, chúng tôi mấy ngày nữa mới dọn tới."
"Được, được, chìa khóa đây, lúc nào tới cũng được."
Không nghĩ tới thuê nhà thuận lợi như vậy, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị cười tủm tỉm đi trở về.
"Vì sao anh lại muốn thuê ở đó?" Dư Điềm Điềm hỏi.
Phương Nghị cười nói: "Điềm Điềm không phải cũng chọn chỗ đó à? Vì sao?"
"Hừ, em không muốn nói trước, anh nói đi."
"Vậy chúng ta cùng nhau nói đi."
"Được thôi... Vậy... 123.."
"Đất trống."
Hai người đồng thanh.
"Được rồi, anh quả nhiên tính toán tiếp tục "đầu cơ trục lợi", để ý một chút nếu không em báo cáo anh đó." Dư Điềm Điềm cố ý nói đùa.
Phương Nghị sủng nịnh nắm tay cô: "Anh cảm thấy có chút chuyện không giống nhau, lại qua một thời gian, có lẽ, sẽ không còn gọi là đầu cơ trục lợi nữa."
Dư Điềm Điềm ngẩng người.
Đây là trực giác và ánh mắt của đại lão à?
Trách không được sau khi Phương Nghị ra tù có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, ánh mắt này người bình thường không thể so sánh được, cô chẳng qua là biết trước lịch sử thôi.
"Điềm Điềm suy nghĩ chuyện gì vậy?"
Dư Điềm Điềm phục hồi lại tinh thần: "Không có gì. Em cảm thấy ngôi nhà nhỏ kia không tệ, là hai tầng, rất giống ở nhà."
"Nhỏ hơn ở nhà."
"Sau này sẽ có ngôi nhà lớn hơn mà ~"
Một câu nói này của Dư Điềm Điềm làm Phương Nghị càng có động lực, anh lập tức đứng thẳng eo: "Phải, về sau anh sẽ mua cho em ngôi nhà lớn hơn."
...
Trên đường hai người trở về đại học A có đi ngang qua Cục Dân Chính, trong lòng Phương Nghị nóng lên, lập tức hỏi ra vấn đề nghẹn đã lâu: "Điềm Điềm vì sao em không muốn đi lãnh chứng với anh?"
Dư Điềm Điềm ngẩn người, cô cũng nhìn thấy Cục Dân Chính.
"..Giấy tờ còn không có đầy đủ mà."
"Thư giới thiệu có rồi, thủ tục nhập học ngày mai là làm xong."
"Nhưng, nhưng chúng ta vẫn chưa có phòng ở mà." Dư Điềm Điềm nhìn lung tung.
"Thuê rồi, ngày mai anh liền dọn qua đó."
Dư Điềm Điềm chịu thua: "Anh chờ thêm mấy ngày đi. Em và bạn cùng phòng làm quen đã, mấy ngày tới anh dọn dẹp nhà cửa trước đi."
Trong lòng Phương Nghị sốt ruột nhưng vẫn tôn trọng Dư Điềm Điềm: "Được, vậy đợi anh dọn qua, không được kéo dài nữa."
"...Biết rồi." Dư Điềm Điềm đi nhanh tới cổng đại học A.
...
Chờ Dư Điềm Điềm về lại ký túc xá, người ở ký túc xá nữ đã đầy đủ, mọi người vui vẻ bắt đầu tự giới thiệu.
"Tôi là Chu Nhất Tú, đến từ thành phố S."
"Tôi là Trịnh Tinh, tới từ một thôn của thành phố T."
"Tôi là Tống Cảnh, là người ở đây."
Dư Điềm Điềm cũng cười tủm tỉm giới thiệu, mấy cô gái rất nhanh liền có thể tạo quan hệ.
"Phòng chúng ta đề là khoa Tiếng Trung đúng không?"
"Phải, tôi cũng vậy."
"Đều giống nhau cả."
"Vậy thật tốt quá, sau này có thể cùng nhau học tập, cùng nhau lên lớp."
Mọi người đều gật đầu đồng ý, bầu không khí ký túc xá vô cùng tốt.
Dư Điềm Điềm mang đặc sản từ thôn Tỳ Ba ra, chia cho mọi người, còn thừa nấm tương và cao sơn trà do cô làm, còn có túi tiền chị cả khâu, nguyên liệu để làm là tốt nhất, còn rất đa dạng.
Mấy cô gái đều vô cùng hưng phấn: "Điềm Điềm, đây là cô làm sao? Tay nghề tốt thật đấy."
"Là chị cả làm, chị ấy biết tôi vào đại học, cố ý bảo tôi mang tặng mọi người." Dư Điềm Điềm cười nói.
"Cái này đẹp quá."
"So với lúc tôi mua ở cửa hàng quốc doanh còn đẹp hơn nhiều."
Dư Điềm Điềm hào phóng còn nhiệt tình rất nhanh liền hòa nhập được bầu không khí ở trong phòng, cô cười vui vẻ chia sẻ món ngon mang tới từ quê nhà, làm mấy cô gái khen không hết lời.
Mà tình bạn của mấy người đàn ông được thành lập càng dễ dàng, cùng nhau đánh bóng, uống chén rượu, liền thành lập, nhanh chóng hòa nhập. trong một đêm, những học sinh đến từ các nơi khác nhau đều trở thành bạn tốt.
Trong lòng đối với tương lai có khát vọng và mong đợi, tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
Trong ký túc xá nam chỉ có Phương Nghị đứng ở ban công nhìn về phía xa.
Lục Chiến trêu chọc: "Anh đây là đá vọng thê. Yên tâm đi, vứt đi không được."
Toàn bộ ký túc xá liền vang lên tiếng cười vui vẻ.
Phương Nghị cũng cười, ánh mắt ôn nhu lại nhìn về tòa nhà cách đó không xa.
Không biết Điềm Điềm ngủ có quen giường không, buổi tối lúc tắm rửa làm sao bây giờ.
Điềm Điềm lúc này đã sớm tiến vào mộng đẹp, cô trở mình trên chiếc giường nhỏ, lẩm bẩm nói: "Phương Nghị" giống như nằm mơ thấy anh.