Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 207: Đăng ký kết hôn 2

Chương 207: Đăng ký kết hôn 2




"Chúc mừng hai người, nhà nước thừa nhận hôn nhân của hai người là hợp pháp."

Trên mặt Phương Nghị tràn đầy nụ cười, anh trịnh trọng lại vui sướng nhận lấy giấy kết hôn.

"Cảm ơn thím." Dư Điềm Điềm cũng cười nhìn về phía bác gái nói lời cảm ơn.

"Không cần khách sáo, nhìn hai người thật sự rất xứng đôi."

Hôm nay hai người là cặp đôi cuối cùng, sau khi hai người ra khỏi cửa, Phương Nghị liền muốn ôm Dư Điềm Điềm lên, xoay tại chỗ ba vòng.

Dư Điềm Điềm hô lên một tiếng, đánh vai anh: "Anh buông em xuống."

Phương Nghị ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn nập nóng bỏng và vui vẻ: "Chúng ta kết hôn."

"Phải, anh buông em xuống trước đi." Dư Điềm Điềm ngượng ngùng nhìn xung quanh, bác gái ở Cục Dân Chính nói không chừng sắp đi ra rồi.

"Em là của anh."

Phương Nghị giống như một người ngốc, ôm Dư Điềm Điềm xoay thêm một vòng.

Dư Điềm Điềm cũng bị anh lây nhiễm, cô nhịn không được cười ra tiếng, sau đó cúi người xuống hôn lên trán anh: "Phải, kết hôn, anh bỏ em xuống dưới, trước tiên về nhà được không?"

Về nhà.

Cả người Phương Nghị chấn động.

Phải, về nhà trước.

Anh buông Dư Điềm Điềm ra, lôi kéo tay cô đi về chỗ xe đạp cách đó không xa, lần này Phương Nghị không để Dư Điềm Điềm ngồi ở ghế sau, mà anh trực tiếp ôm cô, ngồi ở trước xe, sau đó anh vòng tay qua để cô ngồi trong lòng anh.

Mới đầu Dư Điềm Điềm có chút sợ hãi, tuy nhiên cô ở phía trước có thể trốn vào trong lồng ngực của Phương Nghị, một lát sau liền quen thuộc. Đây là phương thức lưu hành nhất ở trong thành khi chở con gái, dọc theo đường đi đều có người cười vui vẻ và thanh âm huýt sáo.

Rất nhanh, Dư Điềm Điềm và Phương Nghị về tới ngôi nhà nhỏ trong ngõ Đào Hoa.

Đây là một ngôi nhà kiểu cũ, hai tầng. Mấy ngày trước Dư Điềm Điềm và Phương nghị đã quét dọn sạch sẽ, hôm nay chính thức dọn vào ở ngày đầu tiên.

Đi đến cửa nhà, Phương Nghị liền không cho cô đi, anh khom lưng ôm Dư Điềm Điềm lên, làm cô lại nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực anh.

"Anh muốn làm cái gì?" Dư Điềm Điềm cố ý nhìn anh.

"Chúng ta kết hôn." Phương Nghị bây giờ con ngươi trừ bỏ kích động còn nhiễm vài phần sắc dục, Dư Điềm Điềm xem hiểu, ngón chân vì khẩn trương mà hơi cong lại.

"Anh không biết nói câu khác sao? Bỏ em xuống, em còn chưa có ăn cơm, em đói bụng."

Hầu kết phương nghị lăn lăn, dù trong lòng nôn nóng, anh cũng luyến tiếc làm Dư Điềm Điềm đói bụng, Dư Điềm Điềm đứng yên liền chạy tới phòng bếp, hài lòng dạo một vòng.

Lúc trước Dư Điềm Điềm muốn thuê ở đây phần lớn cũng vì phòng bếp này, đủ lớn, cũng đủ rộng rãi.

Đồ ăn và thịt là Phương Nghị mua lúc sáng sớm, Dư Điềm Điềm đứng bên bệ bếp, đột nhiên phong tình vạn chủng quay đầu lại nhìn ánh mắt Phương Nghị, ngoắc ngón tay với anh.

Hô hấp Phương Nghị cứng lại, đầu óc anh còn không có phản ứng, bước chân anh đã không tự chủ liền đi về phía Dư Điềm Điềm.

Dư Điềm Điềm rất ít khi dùng ngữ điệu nói với anh như vậy, cô chủ động kéo cổ tay áo của Phương Nghị, cô cảm nhận được hô hấp của anh cứng lại, nặng thêm vài phần. "Em.."

Phương Nghị cầm tay cô, đôi mắt hoàn toàn tối sầm.

"Anh nấu cơm đi, ăn ngon thì em sẽ suy xét một chút."

Bỗng nhiên Dư Điềm Điềm thay đổi ngữ điệu, đẩy Phương Nghị một cái, cô nghịch ngợm chớp mắt, chạy tới lầu hai.

"Em muốn đi tắm rửa, nấu cơm xong thì gọi em."

Phương Nghị đứng sững sờ tại chỗ mất mười mấy giây, sau đó liền dở khóc dở cười.

Phương Nghị biết nấu cơm, tuy không sánh kịp với tay nghề của Dư Điềm Điềm. Anh nhìn dưới lầu, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịnh xắn tay áo lên. Cũng đúng, hôm nay là một ngày đặc biệt, anh làm sao để Điềm Điềm vất vả được, anh phải tự mình nấu cơm cho cô, đó cũng là một loại vinh hạnh.

Trong lòng Dư Điềm Điềm kỳ thật cũng vô cùng khẩn trương, cô đành dùng cách thức như vậy để tạm thời trốn tránh một chút. Cô dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh ở dưới lầu, lại lặng lẽ mở cửa phòng ra, cô rón rén đi ra ngoài.

Là thanh ấm đập trứng.

Dư Điềm Điềm hài lòng cười, Phương Nghị thật sự biết nấu cơm, cô yên tâm xoay người trở về phòng đi tắm, chuẩn bị tắm rửa.

"Điềm Điềm, ăn cơm thôi."

Lúc Dư Điềm Điềm đi ra khỏi phòng tắm cũng là lúc Phương Nghị đi lên lầu, cô mặc váy ngủ, tóc còn ẩm ướt, cô vừa cúi đầu lau tóc vừa đúng lúc đụng phải ngực Phương Nghị, Phương Nghị vừa áp đi xuống khô nóng trong nháy mắt lại bốc lên, anh ôm chặt Dư Điềm ĐIềm, anh dùng chóp mũi chạm vào cô, sự thân mật đều hiện rõ trên gương mặt anh.

“Ăn cơm.”

Tiếng nói của Phương Nghị mang theo tình yêu và sự gợi cảm, Dư Điềm Điềm cũng nhịn không được ở trong lòng ngực anh cọ cọ.

"Tóc còn chưa lau khô."

"Anh giúp em."

Mấy ngày trước Dư Điềm Điềm mua máy sấy từ một cửa hàng quốc doanh, rất nhiều người tranh mua, Dư ĐIềm Điềm vẫn là thanh toán trước tiền định kỳ, hai ngày sau mới nhận được hàng.

Phương Nghị kiên nhẫn giúp cô hong khô từng sợi tóc, tóc Dư Điềm Điềm rất tốt, một đầu tóc đen nhánh, không bị chẻ ngọn, vuốt rất mượt.

Váy ngủ của Dư Điềm Điềm cũng là mua mới, váy ngủ hai dây màu trắng, cổ áo không cao, hơi khom lưng là có thể làm người khác nhìn tới khe rãnh. bây giờ Phương Nghị đứng phía sau lưng cô, Dư Điềm Điềm thỉnh thoảng còn vặn người, cô rốt cuộc cũng nhận ra sự khác thường.

"Bảo bối máy sấy" bị Phương Nghị ném qua một bên, sau đó nhẹ nhàng vén tóc cô qua một bên làm lộ ra chiếc cổ thiên nga, Dư Điềm Điềm còn chưa phản ứng lại thì đã bị một nụ hôn nóng bỏng ngăn cản lời cô muốn nói.

Hormone nam tính mạnh mẽ xông vào mũi, Dư Điềm Điềm ngón tay ngón chân đều cuộn tròn lên, bữa cơm này rốt cuộc cũng chưa kịp ăn, cô đã bị Phương Nghị cúi người bế lên, ném tới giường lớn mới tinh vừa mới mua...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch