Bận rộn đầu tắt mặt tối một phen, trước khi khai trương hai ngày đã gửi điện báo cho thôn Tỳ Bà, muốn đón bà nội Phương và chị cả qua đây, bà nội Phương nói chân đi đứng không tiện nên không muốn ra khỏi nhà.
Phương Nghị vì chuyện này còn thất vọng một lúc lâu, Dư Điềm Điềm an ủi anh: “Sắp đến Tết rồi, chúng ta quay về thăm bà nội là được, bà nội chỉ là không đồng ý rời khỏi nơi mình sống trọn đời thôi, vả lại ngôi nhà này có chút nhỏ, anh tài giỏi thì sau này mua được căn nhà lớn rồi đón bà nội lên không tốt hơn sao?”
Phương Nghị kéo tay cô lên hôn một cái: “Điềm Điềm hãy đợi anh, trễ nhất là năm sau anh nhất định sẽ mua cho em một căn nhà lớn.”
“Anh chăm chỉ kiếm tiền thì cái gì cũng sẽ có.”
Hai người đứng ở trạm xe lửa nói chuyện một lúc, tiếng kéo còi vang lên, là chiếc xe lửa của chị cả tới trạm rồi, Dư Điềm Điềm nhanh chóng kéo Phương Nghị quan sát thật kỹ, quả nhiên không bao lâu đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Chị cả Phương và anh rể còn dẫn theo cả thằng nhóc Mao Đầu cùng nhau đến Thành phố A, đi từ xa cũng đã nhìn thấy Dư Điềm Điềm bọn họ nên hưng phấn vẫy vẫy tay.
“Thằng nhóc Nghị! Điềm Điềm!”
Phương Nghị và Dư Điềm Điềm lập tức chạy lại nghênh đón.
“Ái chà, Mao Đầu cũng lớn như thế rồi, thằng nhóc này còn chưa đầy một tuổi đã vào thành phố, đúng là lợi hại quá!” Dư Điềm Điềm nhìn thấy thằng nhóc mập mạp trong lòng chị cả nên vui mừng hào hứng ôm lấy.
Cả năm qua không gặp chị cả Phương, ốm đi một chút nhưng cởi mở hơn: “Nếu thích thì em và thằng nhóc Nghị làm một đứa đi!”
Dư Điềm Điềm không ngờ vừa gặp mặt thì chị ấy đã nói chuyện này nên trách móc nói một tiếng: “Chị cả…”
Chị cả Phương không chọc ghẹo cô nữa mà quay qua nhìn em trai của mình, Phương Nghị đang nói chuyện với anh rể, chị cả Phương hài lòng vỗ vỗ vai của anh: “Ốm rồi! Cũng rắn chắc hơn!”
“Chị cả cực khổ rồi.”
Cả năm qua Phương Nghị không có ở nhà, rất nhiều cho cũng chỉ nhờ vào chị cả và anh rể.
“Người một nhà cả mà khách sáo cái gì chứ!”
“Hãy về nhà trước nào, trạm xe lửa nhiều người.”
Dư Điềm Điềm bế Mao Đầu suốt cả chặng đường về, còn không ngừng chọc ghẹo cậu bé: “Mao Đầu Mao Đầu, ta là mợ đây…”
Phương Nghị thấy cô thích trẻ con như thế, lại nghe thấy cách xưng hô ‘mợ" nên trong lòng nóng bừng, không ngờ Điềm Điềm lại thích trẻ con như thế…
Thế thì…
“Đang nghĩ cái gì thế? Tới nhà rồi!” Phương Nghị nhìn cô tới mức mất hết tập trung, tới nhà rồi cũng không chú ý, bị Dư Điềm Điềm nhắc nhở mới hoàn hồn lại và nhanh chóng mở cánh cửa lớn trong sân nhà mình ra.
Chị cả Phương thỏ thẻ nói với Dư Điềm Điềm: “Chắc chắn là nó đang nghĩ khi nào hai đứa sinh con đấy…”
“Chị cả…”
Thấy cô bị nói đến mức gấp gáp, chị cả Phương mới nở nụ cười ngậm miệng lại.
Đi vào trong sân, chị cả Phương mới nói đùa: “Cái sân này nhỏ quá, không bằng nhà chúng ta!”
“Đúng vậy, nếu như Đôn Đôn đến đây e là không có chỗ nuôi đấy.”
Vừa nhắc đến Đôn Đôn, bỗng chốc chị cả Phương cười đến mức không thể đứng thẳng lưng lại.
“Đừng nhắc nữa, trước lúc đi thằng nhóc đó còn định chui vào trong hộp của tụi chị, buồn cười chết đi được.”
Dư Điềm Điềm nghe thế liền cười trào nước mắt: “Thật sao?”
“Chứ sao nữa?”
Dư Điềm Điềm thật sự rất nhớ khuôn viên nhà họ Phương, không chỉ Đôn Đôn, còn có Lượng Lượng, Tiểu Khôi, Tiểu Bạch và Pudding…
“Lượng Lượng sinh chưa?”
“Sinh rồi! Tổng cộng ba con! Đợi tụi em đặt tên đấy! Bà nội vô vùng vui mừng, coi chúng như bảo bối vậy!”
Cả gia đính ngồi xuống ăn bữa cơm tối, Dư Điềm Điềm nghe chị cả Phương kể về những biến hóa của thôn Tỳ Bà, vừa khóc vừa cười, buổi tối còn ôm lấy Phương Nghị nhõng nhẽo rất lâu, nhưng tiếc là sự nghiệp của hai người chỉ vừa mới bắt đầu, sớm nhất phải đợi qua Tết mới có thể quay về được.
Lần trước gọi chị cả Phương đến cũng vì Dư Điềm Điềm nhắm trúng tài năng may áo của chị cả, tiệm cơm chỉ là sự nghiệp phụ của cô, đến cuối cùng chắc chắn cũng giao cho Lý Đại Toàn quản lý, thứ cô thật sự muốn mở chính là xưởng dệt may.
Chị cả Phương nghe hoài bão ước mơ của Dư Điềm Điềm, nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại, sau đó nghĩ lại nội dung trên tờ báo và kích động đến mức ăn nói lắp ba lắp bắp: “Thật sao, thật sự có thể tự xây dựng xưởng sao?...”
“Tất nhiên được rồi! Chị không thấy xưởng vật liệu xây dựng của Phương Nghị sao? Anh ấy có thể thì em cũng có thể! Chị cả, chị hãy giúp em đi!”
Chị cả Phương lau mặt một cái, trong lòng chị ấy cũng vô cùng kích động, chỉ là chuyện này nhất định phải thương lượng với người đàn ông của mình, Dư Điềm Điềm nở nụ cười nhìn tờ giấy bảo lãnh: “Chắc chắn chị cả sẽ đồng ý!”
“Tại sao?” Chị cả Phương khó hiểu hỏi.
Dư Điềm Điềm chỉ cười mà không nói gì cả, cô không chỉ muốn để tài năng của chị cả tỏa sáng, đây cũng là cơ hội tốt để công việc thợ mộc của anh cả Kiều phát triển đi lên, cả gia đình, xưởng dệt may, xưởng vật liệu xây dựng, xưởng gia dụng, tiệm cơm, đây mới là hoàn tất công việc.