Sau khi tiệm cơm Điềm Ý khai trương, làm ăn ngày càng đi lên, Dư Điềm Điềm đang bỏ tâm huyết và vốn liếng vào sửa sang lại trên dưới, làm Lý Đại Toàn sợ hết hồn. Ở trong ấn tượng của anh ta, tiệm cơm là dùng để tới ăn, lại tiếp xúc với khói dầu quanh năm suốt tháng, nhà tốt cũng không thể tránh khỏi việc bị xông góp nhặt từng ngày, sửa sang đẹp như vậy, không phải là biến tướng của sự lãng phí tiền sao.
Lý Đại Toàn đã quá quen với việc bị cô làm mất mặt, không thể làm gì khác hơn là nói: "Chờ xem."
Quả nhiên, theo cuộc sống của mọi người dần dần trở nên khá lên, những loại tiệm cơm quốc doanh bình thường trước đây đã không còn thỏa mãn được nhu cầu của người dân nữa, khi Điềm Ý khai trương một cái, sửa sang lịch sự trang nhã cộng thêm màu sắc món ăn phong phú thì chẳng mấy chốc đã mở ra một con đường máu giữa các tiệm cơm cùng loại. Buôn bán thịnh vượng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Dư Điềm Điềm không hài lòng với các món ăn hàng ngày của các tiệm cơm bình thường, còn tốn nhiều tiền để mời mấy đầu bếp nổi danh, để cho Điềm Ý có thêm vài bảng hiệu món ăn nổi tiếng.
Tôm tỏi băm, thịt dê nướng, tượng Phật nhảy qua tường... những món ăn này đã từng chỉ tồn tại trong lời nghe nói của Lý Đại Toàn, hôm nay lại được đặt trên bàn của tiệm ăn mình, quả thật là đã khiến cho anh ta mở mang tầm mắt, như rớt xuống khỏi đám mây.
“Nếm thử một chút đi.” Dư Điềm Điềm bưng món tượng Phật nhảy qua tường ra ngoài, nghe nói một chén canh nhỏ này là dùng tới mười mấy loại xương thịt để nấu thành, Lý Đại Tuyền không nỡ mà cứ ôm ngực mãi, còn Phương Nghị thì ngược lại, anh bình tĩnh nhận lấy nếm thử một miếng: "Uống ngon thật."
"Có thể uống không ngon sao! Giá của món này đắt biết bao nhiêu chứ!" Đương nhiên Lý Đại Toàn tin tưởng là nó uống ngon, nhưng mà thật sự uống vào trong miệng thì lại là một chuyện khác, anh ta ôm ngực có chút run rẩy: "Món này, chúng ta định giá bao nhiêu tiền một chén?"
Dư Điềm Điềm cười híp mắt nói: "Mười lăm."
"Không được! Không được! Nhất định là không được!" Cái muỗng của Lý Đại Toàn run rẩy chỉ vào chén canh này: "Phải định giá là hai mươi! Hai mươi là còn ít đó!"
Dư Điềm Điềm không nhịn được cười, nhắc nhở Lý Đại Toàn: "Hai ngày trước tôi nói muốn định giá hai mươi, lúc ấy anh nói thế nào?"
—— "Canh gì, canh gì! Canh gì mà hai mươi! Nhất định là không có ai uống đâu! Đắt quá!"
Lý Đại Toàn vuốt khuôn mặt bể dâu của mình xuống một cái: "Tôi sai rồi, sai quá đáng rồi! Là do mắt nhìn của tôi hạn hẹp, xin đại nhân rộng lượng..."
Dư Điềm Điềm và Phương Nghị cười rộ lên cùng một lúc.
Cuối cùng, món tượng Phật nhảy qua tường này được định giá là mười tám đồng, lúc đó đã được coi như là một mức giá trên trời, nhưng mà vẫn luôn có người muốn thử xem sao, tới nếm thử trước. Cũng chính bởi vì là Dư Điềm Điềm có đủ tự tin những người đã nếm qua thử một lần đều hết sức kinh ngạc, dù là lúc ấy không có cách nào để gọi thêm một phần đi nữa thì nhất định cũng sẽ khao đãi bản thân mình một chút vào tháng sau, quan trọng nhất chính là hình thành nên dư luận, nhanh chóng dấy lên phong ba không nhỏ ở thành phố A.
Đêm nay, sau khi Dư Điềm Điềm tắm xong mặc một bộ váy ngủ mới mua ngồi ở trước gương dưỡng da. Phương Nghị đóng cửa lại, đi tới chìa tay về phía cô, vùi vào cổ cô hít sâu một cái: "Điềm Điềm đang bôi cái gì, mà thật là thơm."
“Có nói thì anh cũng không hiểu.” Dư Điềm Điềm cười búng trán anh một cái: “Em muốn mát xa mặt, anh tránh ra, cản trở người ta ~”
“Để anh ấn cho em.” Vừa nghe nói tới mát xa, Phương Nghị lập tức có hứng thú, ngay tức khắc định đưa bàn tay ra, Dư Điềm Điềm đánh xuống anh: “Anh đi qua một bên đi! Đưa tay này của anh ấn mặt cho em. Em ngại đau lắm!"
Phương Nghị: "...Vậy sao trước kia em không nói đau."
Trước kia? Trước kia nào. Dư Điềm Điềm chớp chớp mắt, nhìn về phía anh.
Trong mắt của người đàn ông có chứa ý cười, khuôn mặt của Dư Điềm Điềm nóng bừng, hiểu ra, cô đột nhiên nắm lấy chiếc gối ôm ở trong tay lên, ném qua phía anh: "Lưu manh!"
Một tay Phương Nghị ung dung đỡ lấy một cái, không ngừng cười khà khà.
Anh ngồi dậy, dựa vào một bên, nhưng tầm mắt vẫn dán vào Dư Điềm Điềm thật chặt. Đã một tuần rồi hai người không âu yếm...
Bây giờ đang trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp, cộng thêm yêu cầu bài vở của trường học cũng rất khắt khe, Phương Nghị và Dư Điềm Điềm đều rất bận rộn, nhưng mà hôm nay...