Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiểu Người Câm Phúc Khí Ở Thập Niên 70

Chương 99: Kem và bỏng ngô 3

Chương 99: Kem và bỏng ngô 3




“Chỉ…mặc dù hơi kiêu kỳ một chút nhưng tâm địa cũng không xấu, dù sao con gái của nhà đại đội trưởng nên kiêu kỳ một chút cũng bình thường nhưng từ khi lên tỉnh thành làm việc tôi cảm thấy cô ta đã thay đổi quá nhiều, sắp giống như Lâm Tiểu Mẫn rồi.”

Dư Điềm Điềm chịu không nổi bật cười thành tiếng: “Theo tôi thấy thì cô ta còn tốt hơn Lâm Tiểu Mẫn một chút đấy.”

“Sao cô lại còn giúp cô ta nói chuyện thế?”

“Tôi làm gì có chứ, tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Ngô Nguyệt suy nghĩ rồi nói: “Nhưng mà cũng đúng, không có ai đáng ghét giống như Lâm Tiểu Mẫn đâu.”

Dư Điềm Điềm và Ngô Nguyệt nhìn nhau một cái, sau đó bắt đầu cười ha hả, Dư Điềm Điềm chưa bao giờ vui như thế, cười đến mức ra cả nước mắt, hai người mới chầm chậm đi đến trạm xe.

Trước cửa trạm xe có một chiếc xe đẩy khá náo nhiệt, xung quanh rất đông người.

“Bán cái gì thế?” Ngô Nguyệt nhìn quanh ngó quất.

“Đùng!” Một tiếng nổ rất lớn đột nhiên vang lên khiến Ngô Nguyệt và Dư Điềm Điềm giật thót mình, sau tiếng nổ này, hương thơm ngào ngạt của bắp bay lên, hai người bỗng chốc hiểu rõ: “Là bỏng ngô!”

Hai cô gái nhanh chóng chạy qua đó: “Tôi lấy hai cân!”

“Tôi lấy bốn cân!”

Bỏng ngô là điểm tâm rất hiếm có, Dư Điềm Điềm ở thời đại sau này đặc biệt nhớ mùi vị của bỏng ngô cũ, những loại làm ra từ máy móc chắc chắn không ngon bằng một nửa loại này.

“Được được được, đừng gấp, xếp hàng nào!”

Dư Điềm Điềm nhớ đến Phương Mạn và Phương Hoài, hai thằng nhóc này chắc chắn rất thích nên mua thêm vài cân, đợi đến khi lên xe thì đã xách theo bao nhỏ bao lớn.

“Cái bao này của cô là gì mà nặng thế?”

“Là vải, mua vài cây vải chuẩn bị làm quần áo cho chị cả.”

“Thật tốt quá.”

Dư Điềm Điềm nhìn Ngô Nguyệt một cái, lúc này mới phát hiện cái áo sơ mi trên người đã giặt lem hết cả màu, màu sắc vốn có cũng sắp nhìn không rõ nữa, cô nghĩ lại nếu như trực tiếp tặng vải cho chị ấy e là không tốt lắm nên phải nghĩ cách thôi.

Mặt trời xuống núi, khi người quay trở về thôn Tỳ Ba cũng sắp chập tối rồi, hoàng hôn ấm áp bao trùm ngói đen tường trắng trong sân, trong ống khói phả ra làn khói trắng hối thúc bước chân về nhà của Dư Điềm Điềm.

Cô còn chưa kịp gõ cửa thì Đôn Đôn đã gâu gâu gâu sủa lên, con chó này nhận người cũng nhanh thật đấy, từ xa đã ngửi thấy mùi của Dư Điềm Điềm.

“Đến rồi đến rồi, chắc chắn là Điềm Điềm quay về rồi.”

Chị cả Phương nở nụ cười đi mở cửa, thấy cô xách túi lớn túi nhỏ nên nhanh chóng đón lấy: “Sao lại mua nhiều đồ như thế, mệt lắm đúng không.”

Dư Điềm Điềm nở nụ cười lắc lắc đầu nói một câu: “Không mệt.” Nói rồi cô đi vào trong sân, Phương Mạn và Phương Hoài đang đá cầu trong sân.

“Thế thì tốt…” Chị cả Phương đang cầm đồ đạc vừa định đóng cửa thì đột nhiên dừng động tác lại, bà nội Phương và hai đứa nhóc cũng phản ứng lại, họ đồng loạt đứng lại nhìn cô, trong ánh mắt để lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Chị! Chị có thể nói chuyện!” Người đầu tiên phản ứng lại chính là Phương Mạn, cô bé ném cái cầu liền chạy đi, giọng nói hưng phấn vô cùng.

“Đúng vậy, chị có thể nói chuyện rồi.”

Chị cả Phương chạy nhanh qua để đống đồ đạc ở trong sân, kéo lấy tay cô: “Em gái? Khỏi từ khi nào thế!”

Trong lòng Dư Điềm Điềm cũng rất vui nói: “Mới khỏi thôi.”

“Nhất định là chị cố tình đợi vào thành nói cho anh nghe trước, thế mà mọi người cũng không hiểu, thật là ngu ngốc quá!”

Người nói câu này là Phương Hoài, thằng nhóc này bình thường rất ít nói nhưng khi lanh lợi thì tuyệt đối không hề nghi ngờ, chị cả Phương hơi ngơ ngác một chút, sau đó cười nói: “Thì ra là như thế!”

Dư Điềm Điềm cũng có chút ngại ngùng nên nhanh chóng mang bỏng ngô ra để bịt miệng chúng: “Ăn đi!”

Phương Hoài cười khúc khích và đón lấy, sau đó chạy đi chia sẻ cho Phương Mạn.

“Bà nội.”

Bà nội Phương cũng đứng ở sân rửa rau và cười tít mắt nhìn những vãn bối đang chơi đùa trong sân, đối với chuyện Dư Điềm Điềm khôi phục giọng nói, rõ ràng là rất vui mừng.

“Được, được, dọn dẹp dọn dẹp, ăn cơm nào.”

“Ừ!” Dư Điềm Điềm gật đầu, cảm giác có thể nói chuyện lại thật tốt quá, cô đợi ngày này đã đợi quá lâu rồi.

Cơm tối là bánh mì thập cẩm, cuốn thêm khoai tây sợi và tương thịt nấm do Dư Điềm Điềm làm, ai nấy đều ăn miếng rất to.

Chị cả Phương vừa ăn vừa nhắc đến một chuyện phiền lòng: “Gần đây bò trong chuồng cũng không biết thế nào, cũng không ngoan nữa, còn nổi nóng với chị, đúng là quá khó chăm sóc mà.”

Dư Điềm Điềm vừa nghe xong liền bị sặc canh, ho sặc sụa.

Bà nội Phương và chị cả lập tức xoa lưng cho cô: “Chậm thôi chậm thôi, đừng gấp gáp.”

Dư Điềm Điềm vội vàng hỏi: “Là con bò sữa nhỏ nhất sao?”

“Sao em biết thế?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch