Giờ phút này Thẩm Vãn Tịch gọi hắn một tiếng “Phu quân” cũng tuyệt đối không phải thật lòng xuất phát từ chân tình, mà thật sự là… bị ép bất đắc dĩ!
Nàng rất muốn hỏi nương nàng một chút, gặp được một cái nam nhân vừa hung dữ vừa xấu xa thì nên làm thế nào?
Rất ủy khuất nha.
Nam nhân này không nghĩ muốn trị mặt cho nàng thì cứ việc nói thẳng, cho nàng nhiều hi vọng như vậy, rồi lại ở lúc mấu chốt làm loại xiếc này đến uy hiếp nàng!
Mà nàng đây, từ trước cũng xem như tiểu thư thân kiều ngọc quý, cũng không nghĩ đến một khi hổ lạc đồng bằng bị nam nhân chó chết bắt nạt, bản thân không chỉ bị bán, hiện giờ còn bị ép thành thân, vì dung mạo cùng sống sót mà phải kêu người ta là “Phu quân”, có thể nói là toàn bộ tôn nghiêm đều bị đem đi quét rác, nhận lấy đau khổ.
Mới đầu nàng chỉ là cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, rồi sau càng nghĩ càng khó chịu, khóc đến nỗi càng ngày càng lớn tiếng hơn.
Nàng khổ quá mà.
Vân Hoành cúi người xuống, muốn đưa tay giúp nàng lau nước mắt, lại thấy tiểu cô nương khóc quay mặt đi.
Thẩm Vãn Tịch trong lòng ríu rít mà khóc, đều ấn theo ý tứ của hắn làm, chả lẽ hắn còn không cho nàng phát tiết tính tình sao?!
Vân Hoành có chút than một tiếng, nghiêm túc nhắc nhở nàng nói: “Bây giờ khóc cho cạn hết nước mắt, lát nữa thời điểm bôi thuốc liền không được khóc, sẽ chạm vào miệng vết thương, hiểu không?”
Thẩm Vãn Tịch một bên rơi nước mắt, một bên nhẹ gật đầu.
Nàng cũng không dám hỏi nhiều, hỏi nữa lại không biết nam nhân này lại nảy ra ý xấu gì để đùa giỡn nàng.
Lại khóc một lúc lâu sau, Thẩm Vãn Tịch mới dùng cổ tay áo đem nước mắt lau khô, một đôi mắt mông lung như trăng trong sương giơ lên nhìn về phía hắn: “Huynh bôi thuốc đi, ta không khóc”.
Vân Hoành “Ừ” một tiếng, phân phó nàng nói: “Ngồi cho vững vào, giờ ta sẽ bôi thuốc đấy."
Thẩm Vãn Tịch nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía Vân Hoành chuyển qua một chút, tay phải ôm đầu gối, tay trái chống tại trên giường bàn tay nắm chặt một chút đệm trải giường, đem miệng vết thương trên má phải hướng về phía hắn.
Thối rữa từ góc mắt phải lan tràn tới cằm, một đường vòng qua gò má, khắp nơi đều dính độc, những nơi cần dùng nước thuốc bôi lên mặt, đều phải từng tấc một lau qua. Vân Hoành lấy vải bông thật sạch, đầu ngón tay đưa vào chén thuốc nhẹ nhàng chấm chút dược nước xanh như ngọc bích.
Vừa chạm vào miệng vết thương nơi khóe mắt, Thẩm Vãn Tịch chỉ cảm thấy như có ngọn lửa mãnh liệt đập vào mặt. Trên má phải, miệng vết thương tùy ý thiêu đốt, kích thích nàng nắm tay thật chặt, cả người trở lên run rẩy.
Vân Hoành không có ngừng động tác trong tay, hắn biết nếu như là chỉ chạm một chút liền dừng lại nghỉ ngơi, gương mặt này chỉ sợ nửa ngày đều bôi thuốc không xong. Đau dài không bằng đau ngắn, đây là hắn suy nghĩ thông suốt.
Bên cạnh cảm giác ẩm ướt ngắn ngủi xẹt qua mặt, là cảm giác bỏng rát tê tâm liệt phế theo đó mà đến. Thẩm Vãn Tịch cảm thấy trên mặt lúc đầu giống như bị ngân châm đâm vào làn da, tiếp sau đó là hàng vạn con kiến cắn xé, so với thời điểm độc phát tác trước đây còn muốn đau đớn gấp trăm lần.
Vài lần nàng muốn mở miệng kêu Vân Hoành dừng động tác một chút, nhưng vừa mới mở miệng, loại đau đớn đến xé rách kia liền khiến cho ngũ quan nàng thay đổi thành ra dữ tợn, ngay cả hô hấp còn khó khăn, nơi nào còn nói được rõ ràng.
“A…”
Trán của Thẩm Vãn Tịch nổi gân xanh, mồ hôi như hạt đậu thi nhau túa ra. Nàng dùng sức cắn môi, nhưng vẫn không chịu nổi mà kêu thành tiếng. tay phải không có điểm chống đỡ, nàng chỉ có thể gắt gao nắm lấy một cái tay khác bên phải của Vân Hoành, đem móng tay đều khảm vào trong da thịt.
Động tác của Vân Hoành dừng một chút, nhìn thoáng qua vết máu bị móng tay nàng ấn trên cánh tay, mới phát giác được đây là tiểu cô nương xuất ra tất cả khí lực trên người.
Cánh tay chảy ra chút máu lại cũng không đau đớn gì, nhưng hắn nghe thấy nàng nức nở, lại phá lệ có cảm giác tâm loạn như ma. Một cảm giác nhói đau xuất hiện, chớp mắt một cái liền khiến hô hấp của hắn có chút rối loạn.
Vân Hoành nhẹ nhàng thở ra một hơi, tay chần chờ rồi nhanh chóng ngừng lại, chờ nàng dịu đi một chút.
Nhưng nàng đau đớn một chút cũng không giảm bớt, vừa mới thay nàng lau mồ hôi trên thái dương xong, không quá vài giây lại thật nhanh xuất hiện một tầng.
Nháy mắt lau xong chút thuốc cuối cùng, Thẩm vãn Tịch phảng phất giống như linh hồn bị rút đi mất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy không có nửa điểm huyết sắc.
Cuối cùng cũng kết thúc…
Nàng suy yếu vô lực tựa vào vai Vân Hoành, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.