Thân thể của Vân Hoành căng thẳng, tiểu cô nương cả người rũ xuống ở trên người hắn, so với lúc cõng nàng trở về ngày ấy còn nhẹ hơn rất nhiều.
Một bên ngực mềm mại tựa vào nơi trái tim hắn, một mùi hương nhàn nhạt như có như không vòng qua chóp mũi.
Mang theo chút ngọt ngào vi diệu.
Ánh mắt vân Hoành buông xuống, dừng ở cần cổ mảnh khảnh tuyết trắng của nàng, hô hấp bỗng nhiên bị kiềm hãm, trong lòng như có hàng trăm con sâu đang bò, làm cả người hắn giống như bị lửa thiêu đốt. Phảng phất như người vừa mới dùng thuốc không phải là Thẩm Vãn Tịch, mà là chính hắn.
Hắn nhẹ nhàng đem nàng từ trong lòng đặt xuống, thấy lông mày của nàng vặn xoắn thành một đoàn chậm rãi giãn ra một ít, lại nghe thấy nàng hô hấp dần dần bình thản trầm tĩnh, rốt cuộc không còn lo lắng nhẹ nhàng thở ra
Mới vừa rồi cảm giác như trái tim bị treo lên lên cao, hóa ra chính là lo lắng.
Trầm tư hồi lâu, lại nghe được nàng ở trong mộng nỉ non, đoán rằng đau đớn trên mặt đang chậm rãi biến mất.
Vân Hoành tính tính thời gian, ước chừng một tháng nhọt độc trên mặt liền hoàn toàn có thể chuyển biến tốt đẹp, lại bôi một ít thuốc mỡ làm mờ sẹo, rất nhanh liền có thể khôi phục dung mạo.
Chung Đại Thông nói biện pháp thứ hai cũng không còn bao lâu là có thể thực hiện.
Hoàng hôn buông xuống, Thẩm Vãn Tịch trên giường chậm rãi tỉnh dậy, lại đột nhiên phát hiện đầu mình lớn một vòng.
Nàng theo bản năng đưa tay lên sờ má phải, phát hiện đầu cùng cổ được băng bó bằng vải bông, chỗ miệng vết thương thối rữa tuy rằng còn đau, nhưng cũng chỉ là rất nhỏ, không giống loại cảm giác đau đớn cùng dính dính trước kia, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít.
Thuốc của Vân Hoành quả nhiên hữu hiệu!
Trái tim nhỏ vui sướng nhảy nhót một hồi, nàng bận bịu vén chăn lên chuẩn bị xuống giường, lại quên mất chân mình còn chưa khỏe hoàn toàn, “Bùm” một tiếng ngã xuống đất.
“Ô ô…”
Đi đứng bị ngã, Thẩm Vãn Tịch bàn tay chống xuống đất khó khăn muốn đứng dậy, lại thấy trước mắt bỗng nhiên có ánh sáng, Vân Hoành cau mày đẩy cửa tiến vào, còn mang theo tia sáng cuối ngày ngoài cửa chiếu vào.
“Làm sao lại không cẩn thận như vậy?”
Âm thanh lạnh lẽo đầy trách cứ, hắn cả người đầy hàn khí lại làm cho tâm tình vốn cũng không tệ lắm của Thẩm Vãn Tịch lại trở lên ủy khuất, hốc mắt lập tức đỏ một vòng.
“Là ta tự ngã, lại không kéo huynh làm đệm lưng, huynh mắng ta làm cái gì?”
Nàng buồn bực bắt đầu giở tính tình, nhưng ở trước mặt Vân Hoành không dám cao giọng nói, chỉ là nhỏ giọng lẩm bẩm một chút.
Vân Hoành chau mày, một tay đem nàng nâng dậy, đỡ ngồi vào bên giường, lại đem chân phải của nàng nhẹ nhàng cầm lên xoa bóp.
Không có tổn thương đến xương cốt liền tốt.
Vừa rồi, hắn đúng là nóng lòng. Ở bên ngoài chẻ củi, khi nghe thấy âm thanh nàng ngã sấp xuống, tim của hắn liền không nhịn được mà co lại, cũng không kịp nghĩ gì liền xông vào.
Hắn biết đây chính là “Lo lắng” ở trong miệng Chung Đại Thông, nhưng cảm xúc này cũng quá thường xuyên rồi, thật giống như nàng đứng ở đó bất động, cũng vẫn lo sợ gió đem nàng thổi ngã xuống, cảm giác này thật là kỳ quái.
Đổi lại lúc bình thường, Chung Đại Thông ở trong núi bị vặn gãy chân hoặc bả vai đụng trật khớp, Vân Hoành biểu hiện thờ ơ lạnh nhạt tiến lên cứu chữa, không có vấn đề gì khác, chẳng qua là cảm thấy hơi phiền toái mà thôi.
Loại tật xấu sợ phiền toái này, như thế nào vừa gặp được nàng liền khỏi?
Nữ nhân phải thương, nhưng không thể chiều.
Đây là lời nói Chung Đại Thông thường treo trên miệng, vân Hoành nhớ rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, ý lạnh trong mắt hắn giảm bớt, vẫn là bình tĩnh cổ họng nói với nàng: “Sau này không cho phép làm chính mình bị thương, hiểu không?”
Trong lòng Thẩm Vãn Tịch nóng lên, mờ mịt ngẩng đầu, đây là…huynh ấy đang nói lời thâm tình sao?
Nhưng vẻ mặt này sao có thể hung như vậy?
Trong lòng vừa mới có một chút thoải mái, lại nghe thấy Vân Hoành lạnh giọng khoét nàng, “Nàng không phải sợ đau sao? Lại bị thương để cho ta bôi thuốc cho nàng, ta nhất định không nương tay”.
“…”
Huynh cũng không có nương tay mà!
Thẩm Vãn Tịch nghĩ ban ngày thời điểm bôi thuốc trên má phải của nàng, động tác của hắn cực kì nhanh chóng, căn bản không có suy nghĩ xem nàng có chịu được đau hay không, sau đó nàng đau đến mức bắt lấy cánh tay hắn, lúc này mới buộc hắn dừng một lát.
Hóa ra cử động này ở trong mắt hắn đều xem như nương tay.
“Về sau, không cần huynh bôi thuốc cho ta, sống chết của ta không liên quan đến huynh, còn có…” Thẩm Vãn Tịch buồn bực gục đầu xuống, cả người như nổi giận với kẻ thù “Nợ huynh hai nghìn lượng bạc, ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại, về sau không cho phép huynh giáo huấn ta, cũng không được uy hiếp ta. Ngày ấy thành thân huynh đáp ứng ta lấy lễ tương đãi, sẽ không bắt nạt ta, huynh đều quên rồi sao?