Vân Hoành không dấu vết nở nụ cười, trong mắt như có băng tuyết ngàn năm tan rã, không còn giống thanh đao lạnh lẽo hàn khí bức người, trái lại có thêm chút dịu dàng, “Nhưng hai chúng ta còn chưa làm Chu Công chi lễ, không phải sao?”
Hôm qua Chung Đại Thông vừa mới cùng hắn nói, làm qua Chu Công chi lễ, mới xem như chân chính cùng phòng, ngày sau còn có thể sinh con.
Thật sự là tuyệt không thể tả.
“Huynh… Cái này…” Thẩm Vãn Tịch phút chốc đỏ bừng đầy mặt, hai mắt mở to nhìn, hoàn toàn không nghĩ đến nam nhân này vậy mà miệng đầy từ ngữ dơ bẩn, còn ở bên tai nàng nói năng linh tinh!
Nàng không nhịn được siết chặt nắm đấm hướng cánh tay hắn hung hăng đánh một cái, “Đồ điên vô sỉ!”
Thẩm Vãn Tịch biết trên người vân Hoành cơ bắp rất cứng, cho nên dùng chút sức lực, còn không có nghe hắn kêu đau, bản thân Thẩm Vãn Tịch liền nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, thấp con mắt nhìn lên mu bàn tay, vậy mà dính vài vết máu!
Rõ ràng nàng không đụng tới đồ vật gì bén nhọn, vết máu này không phải của nàng, vậy cũng chỉ có thể là của Vân Hoành!
Có chút hốt hoảng, nàng vội vàng đưa tay kéo tay áo của hắn lên, quả nhiên có năm cái dấu vết móng tay ấn ứa máu. Miệng vết thương rất nhỏ nhưng rất là sâu, nguyên bản vết máu đã khô lại, nhưng nàng vừa mới đánh một kích trúng chỗ đó, không ngờ máu lại chảy ra một giọt đỏ sẫm!
“Xoạch” một tiếng, trong mắt nàng nước mắt lại rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Vãn Tịch: Hôm nay lại là một ngày sụp đổ!!! Thật tức giận, rất ủy khuất, thật đáng thương…
Vân Hoành: “...”
*
“Lạch cạch” một tiếng, trong mắt nàng lại rơi xuống nước mắt.
Cũng không biết là tức Vân Hoành, hay vẫn là giận chính mình, Thẩm Vãn Tịch cảm thấy trong lòng giống như bị người khác mạnh mẽ bắt lấy.
Hắn vì nàng bôi thuốc trị mặt, nàng lại oán hắn ra tay không nhẹ nhàng, trách hắn thái độ hungdữ, còn làm rách cánh tay hắn.
Tại sao đều là chính nàng không để ý a!
Nhưng rõ ràng là hắn xuất khẩu cuồng ngôn uy hiếp nàng, hù dọa nàng trước. Như thế nào kết quả lại là nàng chột dạ, áy náy cũng là nàng.
Trong phút chốc Thẩm Vãn Tịch cảm thấy tất cả ủy khuất đều rơi vào một mình nàng gánh vác hết, nàng cũng là cô nương được nuông chiều từ bé đến lớn, tại sao lại phải nhận những điều như vậy…
Vân Hoành nhíu nhíu mày, hắn luôn không thích người khác khóc, cũng luôn cho rằng trong cuộc đời con người căn bản không có bao nhiêu lần cần rơi lệ, mà chỉ có người yếu đuối mới có thể dễ dàng rơi lệ.
Hắn không ngờ rằng, tiểu cô nương luôn là khóc sướt mướt như vậy, đôi mắt ngập nước giống như là nước lũ tràn đê, lúc nào cũng có thể chảy không ngừng.
Nhưng hắn cũng không chán ghét, ngược lại lại có vài phần đau lòng.
Nàng cũng là lo lắng cho hắn, có phải vậy không?
Hắn nâng tay, vỗ vỗ vào phía sau lưng nàng, thấp giọng khàn khàn nói: “Tịch nhi, đừng khóc được không?”
Sợ đem nước mắt rơi xuống vải băng bó, thấm chạm vào miệng vết thương, Thẩm Vãn Tịch vẫn luôn dùng cổ tay áo che lấy đôi mắt, giờ phút này ống tay áo đã ướt một mảnh. Nghe đến đó bỗng nhiên ngẩn người, nhớ tới trước đây khi nương trấn an nàng hay nói.
“Tịch nhi của chúng ta có đôi mắt thật đẹp, giống như ao nhỏ đong đầy nước vậy. Nếu là lại khóc, ngôi sao trên trời biết được liền không rơi vào trong mắt con nữa đâu”.
Nàng nghe được a Nương nói lời này lập tức sẽ ngừng khóc, lắc đầu nói không muốn ngôi sao rời đi.
Sau này, ngôi sao không đi, a nương lại đi trước.
Nương không thích Tịch nhi khóc, Tịch nhi liền không khóc.
Thẩm Vãn Tịch khẽ gật đầu một cái coi như đáp lại Vân Hoành, khi ngẩng đầu đôi mắt tuy còn sưng đỏ, nhưng ánh mắt lại trong trẻo như ánh trăng.
Nàng không nói một tiếng, từ bên giường với tay cầm lấy bình thuốc mỡ nhỏ màu xanh, đó là thuốc Vân Hoành cho nàng bôi vết trầy da trên người. Ngón tay dính một chút thuốc bôi vào vết máu ở trên cánh tay hắn, nàng chợt nghĩ đến lúc trước Vân Hoành bôi thuốc cho mình không chút nào nương tay, một nỗi khó chịu lại trào lên.
Thẩm Vãn Tịch cắn chặt răng, ngón tay đặt trên vết thương của hắn không chịu buông tay, quyết định âm thầm khi dễ trả thù một phen, để Vân Hoành biết nàng không phải dễ bị bắt nạt. Vì thế tính mở miệng thăm dò nói: “Vân Hoành, huynh chỉ cần nói một câu huynh sai rồi, sau này cũng sẽ không bắt nạt ta, ta liền… Ta liền không nặng tay với huynh”.
Dứt lời nói, Thẩm Vãn Tịch nhanh chóng bị bản thân tức chết, rõ ràng quyền chủ động nắm giữ trong tay mình, nhưng khi nàng nhìn đến ánh mắt Vân Hoành lãnh liệt trong lòng liền sợ hãi, uy hiếp nói ra khỏi miệng không có chút lực sát thương nào.