Vân Hoành sau một lúc lâu nghi hoặc, nhìn đến ngón tay nàng run run rẩy rẩy đặt tại phía trên vết thương của hắn, mới hiểu được có chuyện gì.
Nàng là học theo hắn, muốn hắn nói lời xin lỗi.
Vân Hoành nhớ tới trước đây, một kẻ bắt hắn xin lỗi là viên ngoại nào đó ở Tương Sơn trấn, cụ thể họ gì hắn cũng không thèm quan tâm. Chỉ nhớ rõ lúc ấy tiểu thiếp của viên ngoại kia ở trên đường đột nhiên đau bụng không ngừng, lúc đó chỉ có hắn ở bên phụ cận, viên ngoại kia cho rằng là do hắn dọa đến, không phân biệt đúng sai liền gọi đến hơn mười tên gia đinh vung gậy gộc đánh tới. Kết quả bị hắn vài chiêu liền giải quyết không sai biệt lắm, viên ngoại nhìn thấy đánh không lại, vì thế sửa miệng yêu cầu hắn nói lời xin lỗi, kết quả bị một ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức lùi lại, đành phải vội vàng bỏ đi.
Đối với người như thế, trong lòng Vân Hoành căm ghét đến cực điểm, mà trong trí nhớ của năm năm này, hắn còn chưa xin lỗi bất luận kẻ nào.
Nhìn xem dáng vẻ vừa hung hãn vừa trẻ con của tiểu cô nương, không hiểu sao hắn lại thấy buồn cười.
Một chút tổn thương da thịt đối với hắn mà nói căn bản không đáng nhắc đến, huống chi ngón tay A Tịch căn bản còn chưa sử dụng lực đã run lên cầm cập không ngừng, thật đúng là cái tiểu ngốc tử.
Hắn đưa ra cánh tay dễ dàng nhanh chóng bắt được cánh tay nhỏ của nàng, ngẩng đầu ánh mắt nhìn vào nàng chăm chú, trong âm thanh bình thường mơ hồ mang theo chút uy thế, “A Tịch, thời điểm uy hiếp người khác chính mình cũng nên có chút lực lượng”.
Lực lượng?
Thẩm Vãn Tịch cắn chặt khớp hàm, trong lòng khó chịu. Lúc trước nàng tại Thương Châu cũng thường xuyên trong tối ngoài sáng trừ bạo giúp kẻ yếu, toàn bộ phủ Thương Châu đều là lực lượng của nàng. Khi đó trưởng tỷ còn quan tâm nàng, Nhị ca cũng sẽ bảo bọc nàng, cho dù chỉ là thứ xuất, nàng cùng không sợ gặp chuyện không may.
Nước Vân Cảnh chia ra thuộc quyền quản lý của mười bốn vị châu hầu, ngoại trừ binh mã, đất đai đều không so được với vị trí thứ nhất của Ích Châu Hầu, những châu quận khác cơ hồ là lực lượng tương đương cân sức ngang tài, không tồn tai ai mạnh ai yếu.
Mà phụ thân nàng ở Thương Châu chính là thiên hoàng lão tử, chỉ cần có thân phận này tồn tại, không có người ngoài nào dám khiêu khích nàng.
Nhưng hôm nay, trong thôn nhỏ tại cái vùng khỉ ho cò gáy này, ai có thể cho nàng lực lượng?
“Ọc ọc…”
Âm thanh xấu hổ đột nhiên vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Vân Hoành nhíu nhíu mày.
Thẩm Vãn Tịch hai má đỏ bừng, lại đem đầu rúc vào trong chăn.
A a a thật mất mặt…
Một phút trước nàng mới bị Vân Hoành giễu cợt, bây giờ bụng của mình còn không quên đi ra bổ tiếp một đao, nàng liền không thể tranh điểm khí sao!
Thẩm Vãn Tịch không muốn uống loại cháo mang theo vị cháy kia, yên lặng thở dài một hơi rồi từ trong chăn hé ra một con mắt, “Vân Hoành, huynh muốn ăn cơm không?”
“…”
Vân Hoành sửng sốt không nói lên lời.
Thẩm Vãn Tịch quả thực xấu hổ vô cùng, sau khi trầm mặc ngắn ngủi, nàng một lần nữa sắp xếp lại chút từ ngữ “Ta muốn nói, cơm tối để ta làm”.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm qua ta ở ngoài cửa phòng nhìn thấy bên cạnh chuồng gà có một mảnh nhỏ bà bà đinh, huynh đi hái một ít trở về, buổi tối ta làm cho huynh món bà bà đinh trộn cùng mì trộn dầu hành nếm thử.
Vân Hoành nếm qua canh đại nhạn nàng hầm, đối với trù nghệ của nàng rất là tin tưởng, nếu có người đến làm việc chính mình không quá am hiểu, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, liền do nàng làm chủ.
Thẩm Vãn Tịch chờ Vân Hoành đi ra ngoài, lúc này mới từ trong chăn ra ngoài, chống cây gậy xuống phòng bếp.
Giữa trưa chỉ hầm canh không có nấu cơm, thành ra nàng đều đói bụng, Vân Hoành khẳng định cũng chưa ăn no.
Vì thế nàng từ trong lu lương thực lấy ra một ít bột mì, cho ít muối gia vị vào trong nước, sau đó đem bột mì cùng nước nhào thành cục bột, đặt ở trên thớt chờ bột nghỉ.
Thừa dịp khoảng thời gian chờ bột nghỉ, nàng múc nước vào nồi đun sôi, đem bà bà đinh Vân Hoành đã rửa sạch bỏ vào nước sôi chần sơ qua một lúc, rồi vớt lên bỏ vào trong nước lạnh một lần để bỏ bớt cay đắng, lại bóc mấy viên tỏi băm nhỏ, đem dầu muối tương dấm theo tỉ lệ vừa đủ, cùng bà bà đinh vừa nhúng qua nước lạnh để ráo, trộn đều vào nhau, món rau trộn đơn giản liền hoàn thành.