Thẩm Vãn Tịch nghi ngờ nhìn hắn một cái, hắn không chê nàng ô uế sao?
Còn cố ý chọn chỗ dính máu để ngủ.
Vết máu kia ở dưới ngọn đèn đều thấy chói mắt, liền chính nàng cũng có chút ghét bỏ bản thân.
Trên giường chỉ còn lại một cái chăn, đêm nay nàng cùng Vân Hoành phải ngủ chung một cái ổ chăn sao?
Bất quá đến nguyệt sự, ngược lại nàng có chút an tâm, ít nhất nam tử bình thường cũng sẽ không chọn ở thời điểm này đối với nữ tử làm mấy chuyện như vậy.
Chỉ là hai người cùng giường lại cùng chăn, nghĩ một chút đều sẽ có chút mập mờ không tự nhiên.
Một người một cái chăn coi như ổn, nàng có thể đem chính mình bọc thật chặt chẽ, liền làm như bên người không có người khác. Nếu cùng ngủ ở trong một cái chăn, khó tránh khỏi thân thể tiếp xúc, nàng làm sao có thể bỏ qua sự tồn tại của Vân Hoành/
Ngửa đầu đưa mắt nhìn Vân Hoành, hắn thân hình cao lớn, ước chừng tám thước có thừa, mà nàng năm nay mặc dù mới 15 tuổi nhưng so với nữ tử cùng độ tuổi vóc dáng cũng không tính là thấp, vậy mà vẫn chỉ tới ngực Vân Hoành.
Nam nhân cao lớn như vậy, chăn thì nhỏ.
Như thế nào bọc được hai người?
Vân Hoành thấy nàng che bụng cau mày, cũng không biết đang suy nghĩ lung tung cái gì, lạnh giọng hối thúc nàng: “Nhanh chóng lên giường”.
“A, a a được”. Chỉ một câu nhanh chóng đem suy nghĩ Thẩm Vãn Tịch kéo về.
Nàng chống gậy chậm rãi đi đến bên giường, mông vừa mới chạm vào thành giường liền lấy chân trái phát lực, nhanh chóng dịch đi vào, ngón tay nắm lấy một góc chăn, cẩn thận đặt ở bụng dưới chính mình, vừa giảm bớt đau đớn, cũng không đến mức chăn bị đoạt đi.
Thẩm Vãn Tịch cuối cùng có thể thẳng thắn vô tư lưu cái bóng lưng cho hắn, chính mình nhìn chằm chằm mặt tường trụi lủi trước mặt, không muốn yên tâm cũng không được.
Vân Hoành thuận thế thổi tắt đèn, trong bóng đêm đến dựa gần vào người nàng.
Hơi thở của nam nhân quanh quẩn ở bên người, giống như hơi nóng lò sưởi tản nhiệt ngày mùa đông nhẹ nhàng bao lấy nàng.
Thân thể Thẩm Vãn Tịch cứng đờ, theo phía trước hướng bên trong xê dịch lại xê dịch, nhưng bất luận nàng tiến vào trong như thế nào, cỗ hơi thở ấm áp kia lại như quấn lấy không rời.
Giống năm tám tuổi ấy, chó dữ trên đường cái gắt gao đi theo nàng, hung ác giảo hoạt nhìn chằm chằm vào đồ ăn của nó
Sau đó, nàng chạy gần hết mấy cái ngõ nhỏ mới có thể thoát khỏi nó.
Nàng cảm thấy Vân Hoành tựa như con chó dữ kia, giờ phút này khóe mắt nhất định nhìn nàng chằm chằm muốn nứt cả ra.
Hai má gần như muốn dán vào mặt tường, không thể lui được nữa. Thẩm Vãn Tịch chợt thấy dưới thắt lưng căng thẳng, một bàn ta ấm áp vòng qua chăn mền trên người đem nàng ôm chặt chẽ vào lòng.
Sau lưng, cổ họng hắn khàn khàn, như là hướng vào lỗ tai nàng thổi khí, “Động cái gì, muốn cùng mặt tường ngủ hả?”
Mới đầu Thẩm Vãn Tịch cực kì quẫn bách, thân thể cứng đờ hơi thở như muốn ngừng lại. Nàng rất muốn đẩy Vân Hoành ra, nhưng bàn tay hắn nóng hừng hực, như đang không ngừng truyền hơi nóng vào bụng nàng, đau đớn dần dần cũng giảm bớt.
Thậm chí còn có chút tham luyến cảm giác dễ chịu này, nàng đây là bị điên rồi sao?
Thẩm Vãn Tịch cẩn thận từ trong chăn ló đầu ra, len lén liếc một chút sau lưng, chỉ là biên độ động tác cực nhỏ, căn bản vốn nhìn không nhìn đến Vân Hoành.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại chậm rãi nói: “Vân Hoành, chúng ta mới nhận thức không đến mười ngày, liền ngủ cùng một cái ổ chăn như thế, có phải quá nhanh hay không? Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, với cả bụng ta cũng tốt một chút rồi, hay là huynh chuyển ra ngoài ngủ?”
Vân Hoành trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng nhắc nhở nàng: “A Tịch, chúng ta thành thân rồi”.
Đã thành thân, không phải là nam nữ vừa mới quen.
Mới quen biết mấy ngày đích xác không thể ngủ cùng một chỗ, nhưng thành thân là vợ chồng mà qua nhiều ngày như thế mới cùng giường, sợ là cực hiếm đi.
Vân Hoành phát hiện người trong ngực lại giật mình hốt hoảng, cơ thể lạnh lẽo ban đầu được hắn ủ ấm, dần dần nóng đến mức giống như không được bình thường.